Thiên Tai Càn Quét

Chương 478: Vô Đề

Chương 478: Vô Đề

"Đúng thế, ba quên mất pháo báo hiệu, mau đốt đi."

Mẹ Thiệu thở dài một hơi: "Mẹ nhớ Thanh Thanh từng nói sau khi chúng ta bị tách ra sẽ bắn pháo hiệu, ban ngày bắn màu trắng, buổi tối bắn màu đỏ. Một cái bắn vào lúc tám giờ sáng, một cái bắn vào lúc tám giờ tối, mẹ không nhớ sai chứ?" "Mẹ không nhớ sai, chín phút nữa sẽ đúng tám giờ."

Đang nói chuyện, ở nơi xa có pháo sáng lóe lên tận trời, đó là pháo hiệu màu đỏ. Một giây sau, phát pháo hiệu thứ hai được bắn ra, vẫn là màu đỏ. Trước đó, Thiệu Thịnh An gia nhập đội trị an, dựa vào thông lệ tín hiệu của đội trị an, một phát màu đỏ là nguy hiểm, cần được trợ giúp. Hai phát là tình huống khẩn cấp, cần trợ giúp ngay. Anh mím môi trơ mắt nhìn khói màu đỏ dần tan đi, anh không biết đó là tín hiệu chính thức hay tín hiệu của người sống sót. Cũng không biết có ai qua đó không, anh chỉ biết anh chẳng làm được gì cả. "Hai màu đỏ, có phải là nhóm Thanh Thanh không?"

"Không, bây giờ vẫn chưa đến giờ." Thiệu Thịnh An nói. Để tiện cho người lớn và anh cả nhớ, suy nghĩ đến vật tư sinh tồn quan trọng ở trong ba lô, số lượng pháo hiệu có hạn, anh và Thanh Thanh quy định quy tắc phát pháo hiệu vô cùng đơn giản. Ban ngày một màu, buổi tối một màu, bắn ra đúng giờ. Không phải bọn họ không nghĩ đến việc nếu ở trong tình huống nguy cấp phải làm sao khi chưa đến giờ bắn pháo, có không ít người dùng pháo hiệu, trừ khi cả ba lô đều đựng đầy pháo hiệu, nhóm bọn họ không thể dùng mật mã pháo hiệu phức tạp để nhận nhau được. Kiều Thanh Thanh nghĩ nếu như nhét thêm một hộp pháo hiệu sẽ không thể nhét được một túi lương khô, vậy cô thà để người nhà mang theo nhiều thức ăn một chút.

Có lẽ bây giờ không có dư chấn, những người sống sót có thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi, ở những nơi khác lần lượt bắn pháo hiệu, phần lớn là màu đỏ và trắng. Đến đúng giờ, Thiệu Thịnh An bắn pháo hiệu màu trắng nhưng không thấy tín hiệu màu trắng đáp lại.

"Chắc là cách xa xôi cho nên không nhìn thấy." Thiệu Thịnh An chớp mắt, che giấu sự thất vọng trong mắt, tỏ vẻ lạc quan: "Chúng ta để lại ký hiệu trước đi." Xung quanh không có được bức tường đứng vững, anh tìm cục gạch, dùng dao khắc hình cỏ ba lá lên.

Anh bình tĩnh lại, đặt cục gạch ở trên cao đống đổ nát, nhìn cục gạch không đáng chú ý kia, ánh mắt anh đỏ lên.

Tám phút trước, cách hơn năm cây số, nhóm người Kiều Thanh Thanh cũng dừng lại bắn pháo hiệu, cũng không được đáp lại. Nhờ vào đó Kiều Thanh Thanh hiểu ra bây giờ bọn họ cách nhau quá xa, xa đến mức không thể nào nhìn thấy tín hiệu của nhau.

Thật ra chuyện này cũng bình thường, dù sao hai lượt chạy thoát thân bọn họ đều liều mạng chạy. Dựa vào sự đau đớn cơ bắp lúc này, cô đoán trong thời gian ngắn bọn họ đã chạy ít nhất ba bốn cây số. Nhưng trong lúc đó lại liên tục chạy đường vòng, cô tin bên Thịnh An cũng nhờ thế nên mới cách càng lúc càng xa. Từ lúc này, ký ức kiếp trước của cô đã kết thúc, cô không còn cách nào để biết trước mọi chuyện nữa. Điều này khiến cô đánh mất cảm giác an toàn, nhưng so với những người khác cô đã có ưu thế rất lớn, ít ra cô và người nhà không thiếu ăn thiếu uống, như thế cô đã hài lòng rồi. Hơn nữa trải qua nhiều năm rèn luyện, lại thêm vật tư sung túc khiến bọn họ có thể trả chi phí điều trị bệnh cho bệnh viện, sức khỏe cả nhà bọn họ tương đối khỏe mạnh cường tráng, không bị bệnh tật hành hạ. Việc này khiến cô, mẹ và anh cả thoát thân hai lần thành công, ba người không bị thương nặng, đây là chuyện vô cùng may mắn.

Cô không mong mỏi điều gì khác, chỉ hi vọng nhóm người Thịnh An cũng có thể sống sót, như thế mới có ngày gặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận