Thiên Tai Càn Quét

Chương 299: Vô Đề

Chương 299: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh kéo Thiệu Thịnh Phi đi ra ngoài, trên đường nghe thấy rất nhiều người bàn tán, nói gì mà không ngờ xã khu mới có nhiều chuột như thế, thường nghe thấy tiếng chuột kêu ngoài cửa sổ.

"Còn có gián rất to nữa, lớn cỡ nửa bàn tay tôi. Anh biết nó bay cao bao nhiêu không, bay đến tầng ba. Tôi phơi quần áo ngoài cửa sổ thấy một con gián to như thế bay từ dưới lầu lên nhào vào mặt tôi. Mẹ ơi, thật sự là tôi bị hù chết, còn tưởng là con dơi nữa."

Thiệu Thịnh Phi nói với Kiều Thanh Thanh: "Em gái, bắt gián làm thuốc cho em."

Kiều Thanh Thanh cười lắc đầu: "Không cần anh bắt, anh đừng đụng vào những thùng bắt gián ngoài cửa sổ là được, biết không?"

"Anh không động, anh chỉ nhìn con gián thật to thôi." Thiệu Thịnh Phi khoa tay, bóng dáng hai người càng lúc càng xa.

Trên trấn, hội Kiều Thanh Thanh bắt gặp đội bẫy chuột, trên thùng xe phát ra tiếng ma sát, cào xé ghê rợn.

Về đến khu xã Bình An, Kiều Thanh Thanh phát hiện quầy hàng của nhà mình đã biến mất, cô có chút lo lắng, nhanh chóng rảo bước về nhà. Kiều Tụng Chi ở nhà, bà ấy đã dọn hàng từ sớm.

“Một đàn chuột lớn từng ống thoát nước chạy ra, mấy cái đầu lúc nhúc đó vừa nhớ tới đã khiến người sợ hãi, mẹ phải ngay lập tức dọn hàng đi, con không thấy mấy cụ già đang hóng mát bị dọa đến nỗi tản đi hết rồi ư?” Thiệu Thịnh Phi nói: “Anh cũng thấy bọn chuột rồi, vừa to vừa nhiều, ở trong bệnh viện đó.”

Mẹ Thiệu lo lắng: “Đội bẫy chuột không phải lúc nào cũng bắt sao, tại sao thứ này bắt mãi không hết, cảm giác còn nhiều hơn.”

“Còn may là chúng ta trụ ở chỗ cao, chuột có lẽ không trèo lên cao được.” Kiều Tụng Chi vừa nói xong, Kiều Thanh Thanh liền nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ.

“Con đi xem thử.” Cô cầm con dao đi đến đó, nhìn tấm rèm cửa bị đóng đinh chặt vào cửa sổ.

Cô nhìn thấy thứ gì đó bên ngoài đang cào vào rèm cửa sổ, hết lần này tới lần khác, rèm cửa cũng đủ dày, trong một lúc sẽ không bị xuyên thủng. “Là thứ gì vậy nhỉ?” Mẹ Thiệu cũng cầm gậy trong tay, nhỏ giọng nói. “Nhìn vết cào này, có lẽ là chuột.” Kiều Thanh Thanh cầm lấy cây gậy trong tay mẹ Thiệu, nhìn tấm rèm cửa.

“Con mở rèm cửa ra thử nhìn một cái đây.”

Sau khi tháo đinh ra, Kiều Thanh Thanh mở hé rèm nhìn ra bên ngoài, bên ngoài trời tối đen như mực, Kiều Tụng Chi đưa một cái đèn pin qua, soi trúng ngay một đàn chuột. Cũng không biết bọn chúng làm cách nào có thể dùng cái thân thể to lớn đó mà leo lên đến đây được, ánh đèn vừa chiếu xuống, cô thấy mấy con chuột đang dùng móng vuốt cào lên tấm rèm ở cửa sổ tầng năm. Ở dưới tầng truyền đến vài tiếng mắng chửi, còn có tiếng của trẻ nhỏ kêu gào.

“Thật sự là chuột sao, bọn nó lợi hại đến vậy ư, đây là tận tầng bảy rồi đó.” Kiều Tụng Chi vô cùng kinh ngạc.

“Chuột vốn dĩ leo trèo rất giỏi mà.” Kiều Thanh Thanh co người lại, trầm tư nhìn rèm cửa: “Mẹ, chúng ta phải tìm đồ vật dán kín cửa sổ lại, nếu không việc bọn chuột xâm nhập vào chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”

“Được, vậy dùng gỗ đi, đợi ba con quay về mẹ sẽ bảo ông ấy đóng đinh lại.” Mẹ Thiệu nói.

“Không sao, để con làm là được, mọi người giúp con vén rèm cửa lên đi.” Rèm cửa gỡ ra bị ném thẳng lên mái nhà, cô định đợi sáng ngày mai đem chúng đi giặt rồi khử trùng phơi nắng.

Buổi tối này, âm thanh huyên náo nhất khu xã Bình An chính là tiếng của bọn chuột.

Không chỉ có bọn chuột mà ngay cả gián cũng xuất hiện thành từng ổ, để biến gián thành bột thuốc, cô đã đặc biệt bỏ mồi vào một cái xô đặt bên ngoài cửa sổ phòng tắm, thanh âm so với lúc trước còn kinh khủng hơn.

Ban ngày, cô mang cái xô vào, không cần mở lưới ra cũng biết bên trong tràn ngập gián lúc nhúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận