Thiên Tai Càn Quét

Chương 87: Vô Đề

Chương 87: Vô Đề

Khi còn học đại học, anh đi làm thêm, số tiền đầu tiên anh ấy tiết kiệm được sau khi tốt nghiệp là để xây lại căn nhà cho gia đình, vốn định cố gắng phấn đấu thêm vài năm rồi mới kết hôn, không ngờ Thanh Thanh đã đề nghị kết hôn trước sau đó cùng nhau làm việc chăm chỉ.

Trong mắt người ngoài, anh - Thiệu Thịnh An, không xứng với một người vợ có gia thế ở Hoa Thành như Thanh Thanh. Khi anh còn học đại học, các bạn nam theo đuổi Thanh Thanh đã chế nhạo anh, nói rằng ngoài vẻ bề ngoài và chút điểm số anh chẳng có vốn liếng gì. Rằng, amh không xứng với Thanh Thanh.

Mặc dù Thiệu Thịnh An không để tâm tới những lời nói ấy nhưng trên thực tế, anh biết rằng mình thật sự không đủ tốt với Thanh Thanh.

Gánh nặng gia đình chính là khuyết điểm lớn nhất của anh, khi anh còn nhỏ, bố mẹ luôn dặn anh phải chăm chỉ học hành để sau này cưới được người vợ có triển vọng. Khi đó anh còn không hiểu, dù sao đối với anh mới bảy tám tuổi mà nói chuyện kết hôn thì quá là xa vời. Anh không sợ hãi mà còn liều lĩnh theo đuổi Kiều Thanh Thanh, sau đó hai người họ chính thức quen nhau ở trung học. Vào năm thứ ba trung học của họ chính là sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thiệu Thịnh An đã hiểu ra một số vấn đề thực tế.

Nhưng những thứ đó không thể ngăn cản anh, nó chỉ là động lực thúc đẩy anh làm việc chăm chỉ hơn. Anh yêu cô, và anh sẽ nỗ lực để vượt qua mọi khó khăn.

Cuối cùng anh cũng trúng tuyển vào một trường đại học như nguyện vọng, trong thời gian học đại học anh đi làm thêm và được học bổng toàn phần, sau khi tốt nghiệp anh vào một công ty lớn làm việc.Từng bước một, anh thay đổi cuộc sống và sống hạnh phúc với người yêu của mình.

"Anh cảm ơn em vì đã làm vợ anh."

Trong cái ôm không lời nhưng ấm áp, Thiệu Thịnh An cuối cùng chỉ nói một câu này cùng một lời hứa: "Thanh Thanh đừng sợ, nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ chết cùng em."

Kiều Thanh Thanh vừa kinh ngạc vừa cảm động, cười đánh anh một cái: "Chúng ta đều phải sống thật tốt, mặc kệ nói cái gì cũng không thể chết." Dừng một chút, cô nói tiếp: "Em cũng rất cảm ơn anh đã nguyện ý làm chồng của em."

Thiệu Thịnh An quay đầu lại, một lúc lâu sau mới xoay người ôm lấy mặt cô, hôn lên môi cô, hai người mũi chạm mũi, trong mắt đối phương đều nhìn ra tình yêu.

Kiều Thanh Thanh chớp chớp mắt, làm bộ như không nhìn thấy nước trong mắt anh, cười đáp lại anh một cái, ôm anh, vùi đầu vào cổ đối phương ôn nhu nói: "Hiện tại em rất vui."

"Anh cũng thế!"

Đột nhiên một tiếng hét vang lên.

Kiều Thanh Thanh gần như nhảy dựng lên, cô vô thức lấy một con dao làm bếp từ trong không gian.

“Không sao, không có việc gì, hình như tiếng của anh trai.” Thiệu Thịnh An an ủi cô: “Chúng ta xuống lầu xem một chút đi.”

Dưới lầu, Thiệu Thịnh Phi đã bị ba Thiệu ôm thật chặt: "Đừng sợ, đừng sợ, Phi Phi, đừng sợ, là thủy tinh vỡ mà thôi, đừng sợ, đừng sợ."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Kiều Tụng Chi đứng trên ban công, quay đầu lại nói: "Kính cửa bên cạnh bị vỡ, âm thanh rất lớn khiến Phi Phi sợ hãi. Âm thanh lớn lắm, giống như có thứ gì đó đập vỡ kính, các con nhìn chiếc thuyền xung kích đó đi. Nó rất kỳ quái, vừa rồi mẹ còn ở dưới lầu nhưng trong nháy mắt liền chạy vọt đi."

Lúc Kiều Thanh Thanh đi tới chỉ còn thấy đuôi chiếc thuyền xung kích ấy.

“Anh đi ra ngoài xem một chút.” Thiệu Thịnh An mở cửa, Kiều Thanh Thanh đi mở cửa giúp, trong nhà có hệ thống chống trộm, muốn mở cửa rất phiền phức.

Nhà Trịnh bên cạnh đã loạn rồi.

Gia đình họ ăn xong sớm, đi ngủ sớm để tiết kiệm nến, không ai ngờ rằng một sự thay đổi lớn như vậy lại xảy ra đột ngột.

Tiếng thủy tinh vỡ lớn đánh thức tất cả mọi người ngoại trừ Trịnh Lương Đống, Trịnh Thiết Huy sợ hãi bật dậy khỏi giường, nhảy nhanh đến mức cảm thấy đầu đau nhói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận