Thiên Tai Càn Quét

Chương 456: Vô Đề

Chương 456: Vô Đề

Có điều nếu người phụ nữ nọ đang ở trong đội ngũ đào rau củ dại thì chứng tỏ rằng cô ấy vốn thuộc căn cứ người sống sót, vậy chắc chắn cô ấy gặp phải nguy hiểm gì nên mới bị người thuộc căn cứ dã ngoại bắt lấy nuôi như dê để làm thịt.

"Em có dự định gì không?" Anh hỏi.

Kiều Thanh Thanh: "Để em báo trước một lời với đội trưởng, tổ chức thêm một buổi diễn thuyết an toàn cho đội ngũ đào rau củ dại này."

Thành Lôi khiêng sọt, bên hông còn buộc một chiếc túi nhỏ. Cô ấy toát mồ hôi khắp người vào mùa đông, thế nhưng tâm trạng lại khá tốt. Mấy ngày nay may mắn, cô ấy gia nhập đội ngũ đào rau củ dại tuy không thu hoạch được nhiều nhặn gì song cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Hôm nay còn gặp đội tuần tra, khỏi phải nói, độ an toàn càng cao hơn.

Mọi người trong đội ngũ đang thương lượng xem có nên đi tới xa hơn để đào rau củ dại hay không.

"Đi xa hơn nữa thì khả năng tối không về kịp căn cứ mất."

"Ây dà, bây giờ tối với sáng khác gì nhau đâu, bầu trời cứ đen như mực thôi."

"Muốn đi thì giơ tay, không muốn đi thì lập nhóm trở về."

Thành Lôi do dự giơ tay. Chồng cô ấy bị bệnh, không thể tiếp tục làm công việc cũ. Trước khi chồng khỏi bệnh, cô ấy phải đi thu lượm thêm chút rau củ dại, không phải hôm nào cũng gặp được đội ngũ an toàn đáng tin cậy như thế này.

Lúc nghỉ ngơi, tay bắn nỏ của đội tuần tra đã đi tới.

"Tôi sẽ giảng giải cho mọi người về mấy việc cần chú ý trong hoạt động dã ngoại." Kiều Thanh Thanh đứng trước mặt bọn họ, vẻ mặt bình thản: "Mọi người nghe qua, sau này đến vùng dã ngoại hoạt động chú ý chút."

"Vâng, vâng, mời cô giảng."

"Cái này chẳng phải thường xuyên nghe sao, tôi đã nghe đến tai mọc kén rồi."

"Khụ khụ, cô giảng đi, chúng tôi đang nghe đây."

Thành Lôi không nói gì, nhìn chằm chằm Kiều Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh tỏ ra thờ ơ với sự bàn tán của mọi người, nhìn Thành Lôi, lập tức bắt đầu giảng giải: “Điều thứ nhất là đừng hành động một mình. Điều thứ hai là cảnh giác với người quen, đừng nói chuyện với người lạ; sở dĩ phải cảnh giác người quen là vì hiện nay có rất nhiều trường hợp bị người quen dụ dỗ. Thứ ba là cảnh giác trước trường hợp kẻ yếu, người già, trẻ nhỏ và phụ nữ làm mồi nhử, quan trọng chỉ sau điều thứ hai.

Chờ đến khi cô nói xong rồi rời đi, Thành Lôi vẫn cảm thấy tim đập nhanh. Tại... tại sao đội viên đội an ninh trẻ tuổi này lại cứ nhìn chằm chằm vào mình lúc diễn thuyết vậy? Cô ấy quen mình sao?

"Hầy, tôi thấy cái cô kia toàn nói lời vô nghĩa, vốn chẳng khác gì những lời người khác nói, chúng ta đã nghe đến phát ngấy rồi."

"Đừng nói vậy chứ, người ta cũng có ý tốt mà."

"Thế chúng ta còn đến nông trường cũ cách đây 3km đào rau củ dại nữa không? Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng chẳng dám đi."

"Ban nãy tôi hỏi thử rồi, lát nữa đội tuần tra phải sửa tuyến đường, đi tuần tra ở hướng khác."

"Ơ sao không đi theo chúng ta tiếp chứ?"

"Bọn họ tuần tra là theo nhiệm vụ mà, sao đi mãi được chung con đường với chúng ta chứ. Hôm nay bọn họ có thể đi cùng chúng ta một quãng đường dài như vậy đã là may mắn lắm rồi."

Thành Lôi cảm nhận được sâu sắc, dẫu sao vừa rồi người kia nhìn cô ấy nói như thể khắc từng câu chữ vào trong lòng cô ấy. Cô ấy nhớ tới lời chồng mình, bảo lúc ra ngoài đào rau củ dại thì đừng mạo hiểm, giữ mình chút, chờ anh ấy đỡ bệnh sẽ lập tức ra ngoài làm việc, dặn cô ấy tuyệt đối phải chú ý an toàn.

"Vậy... tôi không đi nữa." Thành Lôi nói. Cô ấy xoa bụng, không biết thời gian mang thai của mình cụ thể dài bao lâu nhưng giờ đã lộ bụng, chắc cũng khoảng bốn, năm tháng. Vì chồng và đứa con chưa chào đời, cô ấy phải cẩn thận hơn chút.

Bên này, Kiều Thanh Thanh trở lại ngồi xuống bên Thiệu Thịnh An, cô có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng bàn tán bên kia, song tâm trạng của cô rất bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận