Thiên Tai Càn Quét

Chương 616: Vô Đề

Chương 616: Vô Đề

Trên thuyền bên bờ biển có rất nhiều người đang đi lại, trong lều trại người ít đi rất nhiều. Cô nhìn thấy có người xách vật tư đi về phía đội tàu, có lẽ bên kia thả rất nhiều thuyền nhỏ chuyển hàng lên thuyền lớn.

Kiều Thanh Thanh mím môi, hỏi: "Sao khi hủy trại còn chọn nơi xây lại nữa không?"

Thịnh Miểu ngẩn người: "Chuyện này tôi không biết." Song, cô ấy suy nghĩ một lát vẫn nói: "Còn nhớ tôi từng nói với cô không, đột nhiên Thang Châu bị chìm, cấp trên sẽ không để cho bi kịch tái diễn."

Cho nên lần này phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.

Kiều Thanh Thanh cảm ơn cô ấy: "Vậy tôi về tổ chữa bệnh trước."

Bác sĩ Đàm thấy cô thì thở dài một hơi: "Cô không sao thì tốt, chuyện đêm qua xảy ra quá đột ngột, cũng may người bị thương trong trại không nhiều. Tổ chữa bệnh sẽ lên thuyền hết, cô thu dọn đi."

Không ngờ bác sĩ Đàm đã nghe được tin tức, trong lòng Kiều Thanh Thanh đã có tính toán, hỏi ông: "Vị trí trên thuyền có thể nhường cho nhường nhà của tôi dùng không?"

Bác sĩ Đàm ngẩn người.

"Nhà tôi có làm một chiếc thuyền, mặc dù so ra kém thuyền của đội tàu nhưng tôi còn trẻ có thể tự vệ, hi vọng vị trí an toàn trên thuyền có thể để cho người nhà của tôi dùng."

"Tôi hiểu sự lo lắng của cô, nhưng mà không phải ai cũng vào tổ chữa bệnh được, người nhà của cô cũng là bác sĩ sao?"

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Vậy thì đi thuyền bình thường, ở cạnh những người sống sót khác là được.

"Cô đi qua giúp đỡ trước đi, tối qua có mấy đứa nhỏ bị ngâm nước trong lều số ba, cô đi xem bọn chúng đi." Bác sĩ Đàm quay người rời đi.

Đây là ngầm cho phép.

"Cảm ơn." Cô khẽ nói.

"Thanh Thanh." Kiều Tụng Chi chờ bác sĩ Đàm rời đi mới lo lắng gọi cô.

"Mẹ, mẹ biết lý do chúng ta làm hai chiếc thuyền nhưng lại giấu đi một chiếc rồi đó. Ba, Thịnh An, Phi Phi và con là lực lượng chính chèo thuyền. Nếu như chia tách chúng con trên hai chiếc thuyền thì chỉ có một kết quả, hai chiếc thuyền không thể đi nhanh được. Bốn người chúng con cùng chèo thì tốc độ chèo thuyền có thể nhanh nhất." Cho nên mới giấu một chiếc thuyền vào không gian để phòng hờ.

Cô nắm chặt tay Kiều Tụng Chi: "Mẹ, con hi vọng mẹ có thể ở nơi an toàn, như thế con mới yên tâm. Sức khỏe của mẹ chồng con không tốt, hai người chăm sóc lẫn nhau. Con và nhóm Thịnh An sẽ đi theo sau hai người."

Kiều Tụng Chi cầm ngược lại tay con gái, trong lòng bà ấy hiểu Thanh Thanh không thể nào lên thuyền với mình được. Một là tình cảm của Thanh Thanh đối với Thịnh An, Thanh Thanh không bỏ rơi Thịnh An được, tình cảm của vợ chồng hai người rất tốt, luôn muốn ở bên nhau. Hai là tinh thần trách nhiệm của Thanh Thanh, người yếu nhất trong nhà là bà ấy và A Hà, Thanh Thanh cố gắng đưa bà ấy vào đội tàu Thang Châu thì sẽ không bỏ rơi A Hà.

Kiều Tụng Chi bị thuyết phục: "Mẹ và mẹ chồng con sẽ chăm sóc nhau, các con không cần quan tâm cho mẹ."

Toàn bộ trại đều rút về trên thuyền, Kiều Thanh Thanh nhìn mấy đứa nhỏ. Cô vẫn ấn huyệt an thần cho một đứa trẻ ba tuổi đang sợ hãi. Lúc nghỉ trưa cô về nhà một chuyến, nói sắp xếp của mình với Thiệu Thịnh An.

"Thanh Thanh, em và mẹ ở trên thuyền có thể chăm sóc lẫn nhau mới đúng, không cần đổi danh sách thành mẹ anh."

Kiều Thanh Thanh đã tính toán từ sớm, phải cố gắng sắp xếp cho hai mẹ lên đội tàu an toàn. Mười năm tận thế, bọn họ đã sắp bảy mươi. Thiệu Thịnh Phi có sức khỏe tốt, ba Thiệu đã già nhưng vẫn khỏe, sau khi vết thương ở chân lành thì rất phấn chấn, càng có bản lĩnh sinh tồn hơn mẹ Thiệu. Về phần chồng, hai người bọn họ nắm tay cùng đi, bọn họ là thế hệ sau, là vợ chồng, là người yêu, cô sẽ không rời xa anh.

Sau khi nghe cô giải thích, đôi mắt Thiệu Thịnh An đỏ lên.

"Bọn họ là mẹ của hai chúng ta." Kiều Thanh Thanh khẽ nói, ôm anh: "Đi thôi, đi đón mẹ qua, sẵn tiện anh đem hành lý của mẹ em qua luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận