Thiên Tai Càn Quét

Chương 183: Vô Đề

Chương 183: Vô Đề

“Em đừng dậy, hôm nay bên ngoài có gió, em đừng có hà hơi.”

“Em không có ý định ra ngoài đâu, anh yên tâm đi.” Cô ngồi dậy: “Động tĩnh bên ngoài là gì vậy.”

Thiệu Thịnh An đóng cửa lại, vẻ mặt hơi nặng nề, là em họ của Gia Nhạc qua đời, đã bị bệnh rất lâu rồi.

Kiều Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vương Gia Nhạc và chú Trần vẫn chưa trở về. Kiếp trước bọn họ vẫn luôn ở trong nhà, Thịnh An, anh nói có phải sự tồn tại của em đã thay đổi vận mệnh của bọn họ không, nếu như không có thuyền xung kích, bọn họ sẽ không đưa ra quyết định đến Phúc Sơn đưa tang, hiện tại cũng sẽ không mất tích.”

“Thanh Thanh, đây không phải là trách nhiệm của em.” Thiệu Thịnh An vội vàng nói: “Bọn họ là người trưởng thành, trước khi ra khỏi cửa nên cân nhắc nguy hiểm có thể gặp phải trên đường đi, bọn họ quyết định ra ngoài, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Nhưng mà…”

“Thanh Thanh, trong lòng bọn họ, người nhà quan trọng hơn so với nguy hiểm, cho nên có mạo hiểm cũng muốn đưa thi thể người nhà đến Phúc Sơn chôn cất yên nghỉ, chúng ta chỉ là hàng xóm, bọn họ cần giúp đỡ, chúng ta viện trợ, chỉ là như vậy mà thôi. Thanh Thanh, em không cần suy nghĩ quá nhiều, bây giờ em còn bệnh, bị bệnh nên tránh suy nghĩ quá nhiều, đây là lời em nói với mẹ trước đó, em quên rồi à.”

Kiều Thanh Thanh cười khổ, cô cũng phát hiện ra rằng cảm xúc của mình giống như một cái hồ tràn đầy, chỉ cần cử động một chút là sẽ trào ra ngoài.

Có lẽ bị bệnh thực sự khiến mọi người dễ bị tổn thương.

“Được, nghe anh, em không nghĩ nữa.” Cô lại muốn nằm xuống, Thiệu Thịnh An vội vàng đỡ cô, giúp cô đắp chăn.

“Đói bụng chưa, mẹ anh nấu cháo gà, em muốn ăn không?”

“Không có khẩu vị, em ngủ một giấc dậy rồi ăn.”

Đợi đến khi hô hấp của Kiều Thanh Thanh ổn định, Thiệu Thịnh An mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

“Thanh Thanh ăn cơm không?” Mẹ Thiệu nhẹ giọng hỏi.

“Cô ấy ngủ dậy rồi mới ăn, chúng ta ăn trước đi.”

Kiều Tụng Chi từ trên lầu đi xuống, đưa quần áo vừa cất cho Thiệu Thịnh An: “Trời nắng gắt diệt hết vi khuẩn, lát nữa khi con bé ngủ dậy, con thay quần áo cho nó, bị bệnh càng phải chú ý vệ sinh sạch sẽ hơn.”

“Con biết rồi mẹ, chờ chút nữa con còn định thay ga trải giường.”

“Thật là đáng thương, em họ Gia Hân còn trẻ như vậy mà.” Kiều Tụng Chi nhớ tới động tĩnh vừa rồi nghe thấy, trong lòng rất khó chịu.

“Còn không phải sao, hiện tại tôi nghĩ, cả nhà chúng ta đều bình an là tốt nhất, Thanh Thanh nhanh chóng khỏe lại tôi mới an tâm.” Mẹ Thiệu cũng bày tỏ cảm xúc.

Thi thể em họ Vương Gia Hân tạm thời được đặt ở trong căn nhà trống ở tầng dưới, trong các tòa nhà khác cũng xảy ra chuyện tương tự. Nhiệt độ cao, nắng nóng gay gắt, xác chết trong thời gian rất ngắn thối rữa bốc mùi hôi thối, ruồi muỗi và gián chuột coi thi thể như một bữa ăn lớn, ăn uống đầy đủ sau đó chạy khắp nơi, lây lan vi khuẩn đến mọi ngóc ngách.

Kiều Thanh Thanh ở nhà dưỡng bệnh, mỗi đêm trong nhà vẫn thông gió hai tiếng đồng hồ, mùi hôi thối từ ngoài cửa sổ tràn vào, gợi lên ký ức không vui của cô.

Nhưng chuyện khiến cô càng khó chịu sẽ nhanh chóng đến, sau khi cô và Thiệu Thịnh An nói chuyện về việc anh họ Đỗ Kiệt đời này không tới cướp nhà, anh họ Đỗ Kiệt lại dẫn người đến tiểu khu Kim Nguyên, mục tiêu là 801.

Ngày hôm nay vẫn là bầu trời quang đãng, sáng sớm mặt trời đã chiếu rọi, mực nước đã rút xuống tầng bốn, sau khi Kiều Thanh Thanh tỉnh ngủ, Thiệu Thịnh An vén một góc rèm cửa sổ lên cho ánh nắng mặt trời chiếu lên giường để Kiều Thanh Thanh có thể phơi nắng.

“Ba bắt rất nhiều đỉa, chờ em tốt hơn sẽ đi thu dọn.”

Lúc ăn cơm, Thiệu Thịnh An cười nói. Kiều Thanh Thanh lườm anh một cái: “Hôm nay mẹ làm cháo trắng nấu với trứng vịt bắc thảo cùng thịt nạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận