Thiên Tai Càn Quét

Chương 171: Vô Đề

Chương 171: Vô Đề

Thiệu Thịnh An lần tìm trong bóng tối, vuốt ve trán cô: “Anh cảm nhận được, Thanh Thanh ngốc ạ.”

Hai vợ chồng tỉ tê thủ thỉ, sau đó Kiều Thanh Thanh ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, mới đầu chỉ toàn là tiếng băng nứt vỡ, về sau tất cả mọi âm thanh đều biến mất, cô cảm nhận được làn gió mát dịu dàng thổi qua mặt. Trong làn gió mát, cô chìm vào giấc ngủ, ác mộng không quấy nhiễu nữa.

Khi cô tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng. Cô không đứng dậy vội mà nghe ngóng tình hình bên ngoài trước.

Mở cửa sổ ra, gió sớm cuốn theo hơi ấm chui vào từ khe hở cửa sổ, đưa mùi bên ngoài tới chóp mũi Kiều Thanh Thanh.

Mùi tanh hôi, thối rữa, mùi xác chết… Cái lạnh đóng băng hết thảy sự mục nát, mọi thứ lại lần nữa lên men khi nhiệt độ tăng, ngang ngược khuếch tán về khắp bốn phương.

Mùi này khiến Kiều Thanh Thanh hơi hoảng hốt, tựa hồ quay lại kiếp trước, song cô nhanh chóng lắc đầu xua tan cảm xúc bi quan. Cô xuống giường, thay quần áo đi tới bên cửa sổ, thấy bên ngoài đã biến thành một đại dương mênh mông. Nước bẩn màu vàng nâu lóng lánh nhộn nhạo, đủ loại đồ vật linh tinh, thi thể trôi lềnh phềnh, con chuột ướt sũng bơi lội trong nước, ruồi bọ bay vo vo thành đàn trên mặt nước. “Tách” một tiếng, Kiều Thanh Thanh kéo tầm mắt về, thấy một con gián nhỏ đập vào lưới ngăn muỗi ở phòng, rung rung cánh bò quanh lưới ngăn muỗi một vòng, cuối cùng bò ra khỏi tầm nhìn của Kiều Thanh Thanh.

Khi nạn lụt hoành hành khắp nơi, gián, chuột, rết và các loại sinh vật khác đều mất tăm mất tích từ lúc nhiệt độ giảm, nhưng chỉ một đêm trôi qua, chúng nó lại lần nữa ngóc đầu quay về.

Kiếp này, giữa trời đông giá rét, Kiều Thanh Thanh và người nhà không phải chịu khổ nhiều cho lắm. Đóng cửa sổ lại, mở hệ thống sưởi dưới sàn, ở trong nhà mà chẳng khác gì đang nơi vườn địa đàng. Thỉnh thoảng cô lại nhớ về cảnh tượng gian nan sống sót giữa đất trời rét lạnh kiếp trước, chỉ cảm thấy đó là một cơn ác mộng đã xa xăm.

Thế nhưng hiện tượng nhiệt độ tăng mạnh đến sớm hơn dự kiến, cô biết khó khăn thực sự cũng theo sát phía sau.

Rời khỏi phòng, Kiều Thanh Thanh bắt đầu kiểm tra tình hình mọi khu vực trong nhà, xác định không có con gián con chuột nào chạy vào mới yên tâm.

Kiểm tra một lượt xong xuôi, trên tầng có tiếng, ba Thiệu xuống nhà.

“Thanh Thanh cũng dậy sớm vậy con? Con đi theo ba, chỗ sân phơi trông khiếp lắm.” Ba Thiệu nói.

Nghe ông nói vậy, Kiều Thanh Thanh đã đoán được sơ sơ trong lòng. Quả nhiên khi lên tầng, cô thấy trên mặt cửa thủy tinh dẫn ra sân phơi có đầy đỉa đang bò, một mảng lớn đen nghìn nghịt, chúng trườn bò uốn éo, có thể thấy rõ bụng chúng từ sau lớp kính thủy tinh, trông cực kỳ rùng rợn. Mặc dù kiếp trước đã trải qua chuyện này một lần rồi nhưng bây giờ Kiều Thanh Thanh vẫn thấy vô cùng tởm lợm, không khỏi rùng mình một cái.

“Ba rời giường, định mở cửa xem thử tình hình, kết quả thấy chúng nó, đúng là dọa ba nhảy cẫng lên. Mới đầu ba cứ tưởng là thiêu thân cơ.” Ba Thiệu xoa cánh tay, tựa hồ nhìn thôi cũng cảm nhận được cảm giác đỉa bám dính lên làn da.

“Không sao đâu ạ, có thủy tinh chắn chúng nó không vào được.” Đây cũng là một trong số những nguyên nhân khiến Kiều Thanh Thanh kiên quyết đóng cửa ban công và sân phơi. Sau khi nhiệt độ tăng, các thứ ghê tởm sẽ sống lại hết, tốc độ gây giống còn nhanh hơn cả trước tận thế, sức sống cũng mạnh hơn nhiều. Kiếp trước Kiều Thanh Thanh mở cửa gác mái đã bị đám đỉa chen chúc lít nhít trên cửa và sân phơi dọa sợ tới hét thất thanh, về sau cố dằn xuống sự sợ hãi ghê tởm mới xử lý xong bọn chúng.

Cô nhìn về phía cống thoát nước, lỗ thoát nước ở sân phơi bị bịt kín.

“Nửa đêm ba bịt vào đấy. Mùi ở ngoài ban đêm thối lắm, hun cho ba ngủ không yên, thế nên ba mới lần mò ra bịt lỗ thoát nước.” Ba Thiệu nghĩ thôi đã thấy sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận