Thiên Tai Càn Quét

Chương 71: Vô Đề

Chương 71: Vô Đề

Ông ta làm sao có thể đồng ý để người lạ bước qua cánh cửa sắt này, chỉ đành từ chối, còn tỏ vẻ lo lắng: “Hiện tại đã ngập đến tầng 6, chẳng mấy chốc có khi tầng 8 cũng bị ngập, nên đi càng sớm càng tốt, đỡ phải chuyển qua chuyển lại phiền phức, hay là thế này, tôi cho anh mượn thuyền xung kích của nhà tôi, trước tiên anh hãy đến trại tị nạn nhờ giúp đỡ, chờ đội cứu hộ đến đây rồi trả thuyền lại cho tôi.”

Thiệu Thịnh An vẫn đứng ở sau cửa nghe bọn họ nói chuyện với nhau, sau đó rũ mắt khóa thêm hai lớp cửa chống trộm phía sau lại, tiếng ồn bị cửa dày chặn đứng, không thể làm ồn đến bên trong.

Nhóm người Kiều Tụng Chi hỏi có chuyện gì vậy, anh chỉ nói đơn giản: “Hiện tại không có chuyện gì lớn, có người muốn mượn thuyền xung kích của nhà họ Trịnh ra ngoài cầu cứu.”

Kiều Tụng Chi lộ vẻ lo lắng: “Chúng ta cũng chỉ mới ở tầng 8, mẹ sợ sau này nước sẽ tiếp tục dâng lên, hôm nay mẹ còn nghe thấy tiếng oán giận dưới tầng 7, nói trong nhà bọn họ cũng sắp đầy nước rồi.”

Nghe thấy tiếng đập cửa, cha Thiệu liền đi xuống, ông nói: “Không phải trong nhà có bè sao, chúng ta cũng nên chuẩn bị đồ đạc trước để di chuyển, sau này chẳng may nước dâng lên cũng không bị cuống. Lần trước tôi nghe người tầng dưới nói chỗ tránh nạn gần đây nhất là thư viện, phải đi hướng nào vậy? Hoặc là khu chung cư Bốn Mùa, trước đây Tiểu Hồ ở tầng dưới làm bên phòng cháy chữa cháy cũng nói, hình như đội cứu hộ cũng sắp xếp chỗ ở trong khu chung cư Bốn Mùa.”

“Ba, không cần làm vậy đâu, nhà chúng ta sẽ không bị ngập.” Thiệu Thịnh An vội trấn an.

Kiều Thanh Thanh cũng tiếp lời: “Chờ ngập rồi chúng ta chuyển dần đi cũng chưa muộn mà.” Đang nói chuyện, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài đột nhiên ngừng lại.

“Mưa tạnh rồi?”

Mọi người đều ngạc nhiên, Kiều Thanh Thanh có chút dao động, cô nhớ ở đời trước, có một đêm mưa đột ngột tạnh, cô lấy đèn pin bước nhanh ra ban công, khi đèn tắt chỉ nhìn thấy một vài giọt nước rơi xuống từ lỗ thoát nước trên mái nhà, mà trên biển nước mênh mang cách đó không xa cũng không có dấu hiệu của mưa.

Tiếng mưa tí tách hằng ngày giờ cũng im bặt.

“Mưa tạnh, tạnh hẳn rồi.” Cô thì thào.

Thiệu Thịnh Phi vỗ vỗ tay: “Mưa tạnh rồi, có thể ra ngoài chơi được rồi.”

Tống Kiện Dân vừa đứng trên ban công thả thuyền xung kích xuống nước cũng rất vui mừng, mưa đã tạnh, mực nước sẽ không tiếp tục dâng cao, có thể sẽ rút đi.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như ý muốn của ông ta. Mưa thực sự tạnh, nhưng mực nước vẫn như cũ. Nước tiếp tục dâng cao, giường của cư dân trên tầng 6 đã bị ngập nước. Nhà họ Tống bất đắc dĩ phải chuyển ra ngoài, Kiều Thanh Thanh không cảm thấy gì về điều đó, cô đã sớm trả thù xong rồi, dù sao ở đời này, Tống Kính Đào vẫn chưa làm gì tổn thương cô.

“Nếu trời đã tạnh mưa, chúng ta cũng ra ngoài thôi. Có một nơi có thể lấy được đồ.” Nhìn thấy bóng dáng người nhà họ Tống rời đi, Kiều Thanh Thanh liền nói vậy với chồng mình.

Thiệu Thịnh An cũng không hỏi nhiều, anh thả thuyền xung kích xuống tầng 7 trước, thả thuyền dần theo lối nhỏ xuống dưới. Kiều Thanh Thanh dùng búa đóng đinh vào bức tường phía dưới cửa sổ, sau đó lại dùng dây thừng buộc chặt thêm.

“Để anh xuống trước.” Thiệu Thịnh An dẫn đầu nhảy xuống thuyền xung kích, Kiều Thanh Thanh theo sát phía sau. Một tháng qua, cô ở nhà chuẩn bị thật nhiều đồ đạc, cũng rảnh rỗi nên đã tranh thủ rèn luyện cơ thể không ít, mấy ngày vừa rồi ở nhà tránh thiên tai còn tăng cường độ rèn luyện, hiện tại có thể nắm lấy dây thừng dài ba thước mà trượt xuống dưới, lực cánh tay và thắt lưng vẫn có thể chịu đựng được.

“Mẹ, ba mẹ, bọn con ra ngoài một lúc, mọi người đừng lo lắng.” Thiệu Thịnh An ngẩng đầu hô.

Với hoàn cảnh hiện tại, làm sao có thể không lo lắng cho hai đứa con khi họ đi ra ngoài, nhỡ chốc nữa trời lại mưa thì sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận