Thiên Tai Càn Quét

Chương 84: Vô Đề

Chương 84: Vô Đề

Đuổi theo tiếng cánh quạt trong mưa đã trở thành niềm vui lớn nhất đối với trẻ em, trẻ em thậm chí có thể phát hiện sự xuất hiện của máy bay nhanh hơn người lớn.

Nhưng vào ngày này, bầu trời yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim dang rộng đôi cánh và ríu rít.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Thật sự không có động tĩnh gì, bình thường lúc này sẽ thấy máy bay bay đến phía trước tòa nhà mà."

Ba ngày sau, chiếc máy bay vẫn chưa tới.

Tại tiểu khu Kim Nguyên, cư dân ở tầng bảy và tầng tám tập trung quanh mái nhà. Sân thượng nhà Kiều Thanh Thanh bị bao vây, mọi người tập trung tại nhà của Trịnh Thiết Huy, ngẩng đầu lên trời chờ tin tức mới.

Không có chuyện gì xảy ra.

"Vậy trước tiên chúng ta chia ra kiểm kê vật tư cũ, có lẽ không thể chia đủ cho từng người, ta hãy cắt chúng ra đi." Bà Vương đề nghị.

Thiệu Thịnh An về nhà khiêng những chiếc hộp rồi cùng chia tất cả đồ dùng ở nhà của Trịnh Thiết Huy, mỗi người ra về với phần của mình, ai nấy đều cảm thấy rất nặng nề.

Một người nào đó từ tòa nhà bên cạnh hét lên: "Lần trước tôi ra ngoài, tôi nghe nói rằng vật tư được chuyển đến từ tòa nhà Phúc Nhuận, máy bay đã đậu trên nóc nhà Phúc Nhuận. Có ai muốn cùng nhau đến đó tìm không?”

Trong lòng Trịnh Thiết Huy rất kích động nhưng Kiều Thanh Thanh không muốn đi, cô biết trước kết quả, buổi chiều nay thuyền vận chuyển vật tư sẽ đến, không cần lãng phí sức lực của thuyền xung kích.

Trịnh Thiết Huy và con trai ra ngoài, ai cũng mong họ mang đến tin vui.

“Đừng sợ, rau trong nhà sắp được thu hoạch rồi.” Cha Thiệu nói xong liền lên lầu chăm sóc những loại rau kia.

Kiều Thanh Thanh liếc nhìn Thiệu Thịnh An, anh nhìn cô mỉm cười.

Hai giờ sau, Trịnh Thiết Huy và con trai trở lại.

"Hôm nay có một chiếc thuyền đưa đồ tiếp tế, tôi đã hỏi qua, về sau ba ngày một lần đưa đồ tiếp tế, chiếc thuyền đó cũng không tệ, trên đó có rất nhiều đồ vật. Họ nói đáng lẽ nên dùng thuyền thay trực thăng sớm hơn." Hai má của Trịnh Thiết Huy đỏ bừng vì phấn khích.

"Có thật hay không? Chuyện này thật tuyệt. Như vậy sẽ không phải ăn bánh quy nén nữa rồi. Con không muốn ăn những thứ đó thêm lần nào nữa!" Con gái của Trịnh Thiết Huy, Trịnh Lương Dĩnh rất hào hứng hỏi đi hỏi lại.

Trịnh Thiết Huy cam đoan rằng tin tức là sự thật: "Tôi thậm chí còn chụp ảnh lại, có rất nhiều thuyền và họ sẽ đến khu vực của chúng ta muộn nhất vào buổi chiều."

Những bức ảnh được chuyền tay nhau, ai nấy đều vui mừng và háo hức mong đợi sự xuất hiện của thuyền cứu hộ.

Trời bắt đầu tối vào khoảng 5 giờ chiều.

Sự kiên nhẫn của nhiều người đang chờ đợi đang dần biến mất, những người không có thức ăn chỉ dựa vào hàng cứu trợ thậm chí còn lo lắng hơn.

Cả nhà Kiều Thanh Thanh đều ở trên sân thượng, yên lặng chờ đợi thuyền đến.

“Thuyền tới rồi.” Thiệu Thịnh Phi đứng lên, chỉ vào phương xa.

Cùng lúc đó, chú Trịnh ở bên cạnh cũng kêu lên: “Hàng cứu hộ từ tàu đã đến”.

Một chiếc thuyền từ khúc ngoặt nào đó xoay người lại, hơn chục chiếc thuyền xung kích xuyên qua mặt nước, cùng nó đi trái phải, tiếng tù và vang khắp mặt nước.

"Thông báo cho mọi người biết, trường tiểu học Kim Nguyên là điểm phát vật tư tạm thời, vật liệu cứu trợ được lấy theo chứng minh thư hoặc sổ hộ khẩu, mọi người đến lấy kịp thời."

"Xin nhắc lại rằng trường tiểu học Kim Nguyên là một điểm phát vật tư tạm thời!"

Người dân nghe xong vui mừng khôn xiết, thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lớn: “Không có đồ nghề thì mang về nhà như thế nào?”

"Đúng rồi, không thể mang về sao?"

Người nào đó trên một chiếc thuyền đã bóp còi, lớn tiếng đáp lại: "Nếu ai không có dụng cụ để ra ngoài, hãy treo một tấm vải bên ngoài cửa sổ. Chúng tôi sẽ giao hàng, nhưng mọi người sẽ phải đợi."

"Chúng ta đi trường tiểu học Kim Nguyên lấy vật tư, tiện thể dọc đường đón Vương Giai Nhạc và chú Trần." Kiều Thanh Thanh thở ra một hơi, cười nói: "Hôm nay dùng hai thuyền xung kích đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận