Thiên Tai Càn Quét

Chương 128: Vô Đề

Chương 128: Vô Đề

Mẹ Thiệu bị thuyết phục rồi: “Cũng đúng, chúng ta đây là phía nam, chưa từng lạnh như vậy nên mới không chịu được, phía bắc năm nào cũng lạnh, không phải cũng sống được qua ngày sao? Hiện tại nước đã đông thành băng rồi, mấy tầng phía dưới đều bị ngập hết, sau này nước chắc chắn sẽ tan đi.”

"Còn có một tin tức tốt, đến lúc đó có thể sẽ tuyển người, tuyển công nhân." Ba Thiệu nghĩ nghĩ: “Đến lúc đó tôi sẽ đi đăng ký, đây là chính phủ sắp xếp làm việc, chắc chắn là có phát lương, không chừng còn có thể bao ăn một ngày ba bữa.”

"Vậy đến lúc đó rồi xem sao, lần sau đến tiểu học lĩnh vật tư con sẽ hỏi một chút.” Thiệu Thịnh An nói.

Vào buổi chiều, Kiều Thanh Thanh đang tập thể dục trong phòng, Thiệu Thịnh An cũng đang chống đẩy ở một bên, trong thời gian nghỉ ngơi, anh ngồi trên sàn và hỏi Kiều Thanh Thanh: “Dùng dao thế nào?”

Vẻ mặt và giọng điệu của Thiệu Thịnh An rất nghiêm túc, Kiều Thanh Thanh nhớ lại cảnh Thiệu Thịnh An lên bục giảng để tìm giáo viên giải đáp thắc mắc trong giờ giải lao khi còn đi học.

Nhìn thấy Kiều Thanh Thanh ngẩn người, Thiệu Thịnh An giải thích nói: "Chính là dùng dao có cần chiêu thức gì không, nếu gặp phải nguy hiểm, phải ra tay thế nào mới có hiệu quả nhất như em ngày hôm đó?”

Kiều Thanh Thanh hoàn hồn lại: “Anh muốn em dạy cho anh?”

"Đúng.”

Mặc dù đã cố ý lộ ra một số sát chiêu mà mình luyện ra trong những cuộc chém giết sinh tồn ở kiếp trước, nhưng Kiều Thanh Thanh không ngờ rằng sau khi Thiệu Thịnh An tiếp nhận lại quyết định học cô nhanh như vậy.

Điều này khiến cô có chút rụt rè sợ hãi, cô có chút khó xử mà vuốt tóc: “Chỉ là, thứ em biết đều là chiêu thức máu me, anh thật sự muốn học sao?”

"Anh muốn học."

Kiều Thanh Thanh hít sâu một hơi: "Vậy để em xác định lại một lần nữa, anh thực sự muốn theo em học cắt cổ như thế nào, từ góc độ nào có thể cắt gân tay gân chân nhanh nhất sao?”

Thiệu Thịnh An ngược lại cười cười: "Em không cần cố ý nói kiểu máu me như vậy, anh sẽ không bị dọa sợ đâu. Thanh Thanh, anh thật sự muốn học, tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít, anh không muốn cũng gặp phải những khó khăn tương tự về thủ đoạn sinh tồn, anh không mong nhìn thấy máu, cũng không mong dùng dao, nhưng anh phải biết, không thể đến lúc nguy cấp mới hận mình không có sự chuẩn bị gì.”

"Được, em dạy anh.”

“Vậy làm phiền em rồi, cô giáo Kiều.”

Kiều Thanh Thanh không nhịn được mà bật cười: “Từ hôm nay trở đi hãy ngoan ngoãn nghe giảng, bạn học Thiệu.” Thiệu Thịnh An là một học sinh chăm chỉ nghiêm túc. Những thủ đoạn mà Kiều Thanh Thanh biết này, toàn bộ đều là mình lăn lê bò lết mới học được, chiêu thức không đẹp nhưng chắc chắn dùng được vào thực tế.

"Anh có thể dùng cùi chỏ thúc vào bụng của kẻ địch trước, sau đó.”

Bỗng nhiên có tiếng bước chân lộc cộc từ cầu thang truyền đến, Thiệu Thịnh Phi lớn tiếng kêu lên: "Nảy mầm rồi, ba nói nảy mầm rồi!"

Kiều Thanh Thanh dừng động tác lại.

“Cải trắng ông ấy trồng nảy mầm rồi, thật sao?” Trong phòng khách, mẹ Thiệu đặt cục bột trên tay xuống, phủi phủi tay, muốn đi lên xem.

“Cùng đi xem một chút đi.” Kiều Tụng Chi gọi Kiều Thanh Thanh vào Thiệu Thịnh An: “Hai con có muốn xem không?”

“Xem.”

Trong căn phòng gác lửng, ba Thiệu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn những chồi xanh trong chậu rửa mặt như nhìn tiểu bảo bối.

Ông vui vẻ quay đầu lại và giới thiệu: "Cải trắng tôi trồng nảy mầm rồi, mọi người xem.”

Lần trước nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, tất cả rau trồng trong nhà đều chết cóng trong một đêm, lúc đó vợ chồng Kiều Thanh Thanh chỉ quan tâm chăm sóc cha mẹ trong nhà, đâu quan tâm nổi đến những cây rau này. Ngày hôm sau lúc thức dậy, toàn bộ đều đông cứng thành tác phẩm băng điêu khắc, tâm huyết của ba Thiệu hoàn toàn đi tong .
Bạn cần đăng nhập để bình luận