Thiên Tai Càn Quét

Chương 218: Vô Đề

Chương 218: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh nhanh chân đá con chuột đi.

Con chuột béo đập vào tường ngã xuống, lăn hai vòng rồi bò nhanh vào bóng tối.

“Thật là một con chuột lớn, nó trông lớn gần bằng con mèo luôn rồi.” Mẹ Thiệu tỏ vẻ kinh hãi.

"Ở lầu một, không gian mặc dù không tốt nhưng ít nhất còn có bóng mát." Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói.

Bọn họ tạm thời tá túc ở tầng một của siêu thị Thanh Huy. Thiệu Thịnh An đẩy cửa kho hàng tầng một siêu thị ra: "Đi vào đi, để người bên ngoài không nhìn thấy chúng ta."

Kiều Thanh Thanh lấy thuốc khử trùng ra, Thiệu Thịnh An dùng thuốc xịt khắp nhà kho từ trong ra ngoài, cô lấy giường ra để mọi người có chỗ ngồi và nằm.

Kiều Tụng Chi ngẩng đầu: "Cái gì ở trên trần nhà vậy?"

Khi mọi người nhìn lên, trần nhà lốm đốm đen, vài nhúm màu trắng mọc ở mọi góc.

“Trông giống như một cây nấm.”

"Gián đang bò trên đó."

Môi trường ở đây tồi tệ đến mức Kiều Thanh Thanh không còn cách nào ngoài việc lấy ra một chiếc lều ngoài trời khác, dựng nó trên giường để mọi người cùng nhau vào trong.

"Được rồi, đây này."

Kiều Thanh Thanh treo đèn pin lên lều, cổ vũ người nhà: "Trại hè bắt đầu rồi."

Thiệu Thịnh An vỗ tay: "Thanh Thanh sẽ là đội trưởng còn con sẽ là đội phó."

Kiều Tụng Chi mỉm cười giơ tay: "Vậy mẹ sẽ làm đội trưởng đội hậu cần."

Ba Thiệu rõ ràng không hiểu gì, nhìn xung quanh, do dự một lúc: "Vậy ba sẽ làm đội trưởng đội cứu hỏa."

“Vậy mẹ đi nấu cơm, mẹ có thể làm việc của mình.” Mẹ Thiệu vỗ đầu Thiệu Thịnh Phi.

Thiệu Thịnh Phi vẫn ôm chiếc xô nhỏ, hắn nhìn ba mẹ, rồi nhìn Kiều Thanh Thanh và những người khác, chờ đợi hỏi: "Con có thể câu cá không? Đã lâu rồi con không câu cá."

“Được, nếu có cơ hội, em dẫn anh ra bờ sông câu cá.” Thiệu Thịnh An nói.

“Quá tốt rồi."

Kiều Thanh Thanh cười lấy đồ ăn ra: "Còn nóng mau ăn một chút sau đó nằm xuống nghỉ ngơi đi, đêm nay còn phải lên đường."

Mẹ Thiệu nhìn sắc mặt của cô, đau lòng nói: "Sao mặt con lại dính bụi như vậy, mẹ lấy khăn lau cho con, lau xong hẵng ăn cơm.”

“Dạ không cần.” Kiều Thanh Thanh quay đầu, lấy quần áo lau mặt: “Không sao đâu mẹ, chúng ta ra ngoài không thể quá sạch sẽ, nhìn giống người khác sẽ an toàn hơn.”

Mẹ Thiệu hiểu ra, thở dài nói: "Hôm nay thật là xui xẻo, nhà bên cạnh sao có thể bốc cháy lớn thế được."

“Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, chúng ta ăn trước đi, ăn thôi”. Ba Thiệu nói, bụng ông đã đói cồn cào.

“Mì trông ngon đấy, mọi người mau ăn đi.” Kiều Tụng Chi vội vàng hối thúc mọi người.

Trời nóng đến nỗi trong lều ngột ngạt không chịu nổi. Kiều Thanh Thanh lấy ra hai thùng đá, sau đó lấy chiếc quạt năng lượng mặt trời đã được sạc trước đó ra để làm mát.

Họ chỉ đơn giản là ăn một ít mì, Kiều Thanh Thanh đề nghị mọi người nghỉ ngơi, uống thêm một chai nước trước khi đi ngủ.

Mẹ cô nằm phía bên trái, Thiệu Thịnh An bên phải, cô cảm thấy bình yên.

Đây chẳng phải là ngày tận thế sao? Thiên tai và tai nạn luôn song hành với nhau. Không ai có thể nắm bắt được hết tất cả. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là an nhiên với hoàn cảnh, mạnh mẽ thích nghi và bước tiếp.

Cô nhắm mắt lại ép mình ngủ, ngủ đi, ngủ ngon, tương lai nhất định phải sống tiếp. Cơ thể cô rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, bất đắc dĩ mở to mắt nhìn đỉnh lều.

Tiếp theo phải đi đâu?

Đến thư viện, đến tiểu khu Bốn Mùa, hay đến phòng tập thể dục?

Cô không muốn đến những nơi này. Sau khi băng tan, ở những nơi đó chắc chắn sẽ có nhiều người sống sót đến ở. Bây giờ là thời điểm dịch bệnh hoành hành, sau khi lũ rút đi để lại vô số xác người, xác động vật, rác thải chất đống trên mặt đất, vi khuẩn sinh sôi với tốc độ cao, các sinh vật như chuột, gián, ruồi cũng sinh sôi nảy nở một cách bùng nổ làm lây lan virus và vi khuẩn. Những nơi có nhiều người tụ tập thực sự nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận