Thiên Tai Càn Quét

Chương 601: Vô Đề

Chương 601: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh an tâm đi làm, nghỉ ngơi hai ngày cô lại bắt đầu bận rộn. Thịnh Miểu tới thay thuốc, Kiều Thanh Thanh là do cô ấy tiến cử tới, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt. Hôm nay Thịnh Miểu tới còn tán gẫu mấy câu với Kiều Thanh Thanh: “Tư lệnh phải phái người đi giết cá mập, đoàn xe bên kia cũng tới hợp tác tìm kiếm, đây đại khái là chuyện của hai ngày này.” Cô ấy nói với Kiều Thanh Thanh điều này cũng là có ý nhắc nhở, để cho Kiều Thanh Thanh chuẩn bị sẵn sàng trước, nếu như đoàn đội giết cá mập bị thương thì Kiều Thanh Thanh phải bận rộn một trận nữa, thuốc mỡ cần làm trước thì cũng phải chuẩn bị trước đi.

“Tôi hiểu rồi, tôi nhiều lời hỏi một câu, lần này giết cá mập có chắc chắn không?”

Thịnh Miểu không lên tiếng, yên lặng một hồi mới nói: "Việc này nhất định phải làm, không thể để mặc chúng sinh sôi như vậy được."

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Đúng rồi, người nhà tôi phát hiện một rừng cây Dương, nếu như đoàn đội cần gỗ thì có thể tới thu thập.”

“Vậy tôi cảm ơn cô trước nhé, tôi sẽ nói với họ, nếu như cần thì phải làm phiền người nhà cô dẫn đường rồi.”

Kiều Thanh Thanh gật đầu.

Đội giết cá mập đi mấy ngày rồi mà không có tin tức gì.

“Hy vọng tất cả mọi người đều có thể bình an trở về.” Dì Lưu ở phòng bếp lo lắng nói: “Cháu trai của dì cũng đi, nhà nó chỉ còn lại mỗi mình nó thôi, nó vẫn còn chưa cưới vợ nữa. Nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây.”

Kiều Thanh Thanh an ủi đôi câu, dì Lưu than thở: “Hơn nữa, những thuyền khác cũng vẫn chưa quay về, em họ dì ở trên thuyền đó, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không nữa.”

Con người sống trên đời này không tránh việc có ràng buộc, Kiều Thanh Thanh cũng giống như vậy, cô có thể hiểu được tâm trạng của dì Lưu. Thấy dì Lưu chủ động nhắc đến những thuyền khác, cô liền dò hỏi thăm mấy câu: “Những thuyền khác cũng có rất nhiều, nếu như gặp phải nguy hiểm thì có thể tiếp viện cho nhau, chắc chắn là không có chuyện gì đâu.”

Dì Lưu lại than thở, mắt còn đỏ lên: “Cháu không biết đâu, gió bão ở trên biển không dễ sống chung tí nào. Chúng ta có chạy thoát cũng không kịp, tất cả đều bị phân tán, nếu như mọi người ở chung một chỗ thì còn tốt hơn chút, chỉ sợ là tất cả đều bị lạc nhau, nếu như gặp phải cá mập nguy hiểm như vậy thì sao mà chống trả được. Cháu cũng thấy xác cá mập mấy ngày trước giết chết rồi kéo về rồi đấy, trời ạ, cá mập to như vậy cơ mà.”

Kiều Thanh Thanh im lặng.

Mỗi ngày Kiều Thanh Thanh đều về nhà ngủ, mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy tiến độ thuyền gỗ của nhà mình đang từng ngày phát triển, đang từ từ hoàn thành. Mấy ngày nay Thiệu Thịnh An dẫn mấy người Tống Tam Hà đến rừng cây Dương, lúc cô về nhà thì trời đã tối lại không thấy chồng về nhà. Cô nén lo lắng xuống rồi đi kiểm tra hàng rào và bẫy ở nhà mình.

Sau khi nhìn xung quanh, cô cảm thấy trong bóng tối có những ánh mắt không thiện cảm đổ dồn vào mình.

Ánh mắt kiểu này dường như dạo này rất hay xuất hiện. Kiều Thanh Thanh khẽ cau mày, tỉnh bơ đi vào trong lều vải.

Cách đó không xa, có hai người đàn ông rúc vào sau một bức tường đất, gần như nghiền nát bức tường đất được xây bằng bùn và gỗ.

“Này, hai người đang làm gì thế?” Bốn người canh giữ ở trong doanh trại của Tống Tam Hà lên tiếng. Hôm nay Lưu Chấn và Tống Tam Hà đều không có ở đây, hai người họ đều đi chặt gỗ rồi. Người canh giữ bây giờ là một người đàn ông bốn mươi tuổi, Tống Tam Hà để lại cho anh ta một con dao bổ củi, lúc này anh ta cầm dao bổ củi lên và lớn tiếng quát: “Lén lén lút lút, có phải định làm chuyện gì xấu hay không? Cậu là người ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận