Thiên Tai Càn Quét

Chương 656: Vô Đề

Chương 656: Vô Đề

Trong nhà không có người ngoài, tất cả mọi người đều thả lỏng không ít, rốt cuộc có thể ăn thức ăn trong không gian. Bọn họ vẫn chưa từng ăn qua, mấy ngày nay, bọn họ cũng ăn uống giống như những người sống sót bình thường, luôn cảm thấy thèm ăn.

Ăn một bữa cơm trắng đã lâu mới được ăn lại, ai cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

"Mấy người Tam Hà hẳn là cũng không có việc gì, chỉ là không biết bị sóng nước cuốn đi đâu." Mẹ Thiệu nói.

"Chắc chắn không có việc gì, chỉ cần dây thừng không đứt, giống như chúng ta và thuyền gỗ buộc cùng một chỗ, sẽ không xảy ra vấn đề lớn." Kiều Tụng Chi cất bát đã rửa sạch, mang ra nắng phơi khô.

Kiều Thanh Thanh một mực dùng kính viễn vọng xem xét tình huống chung quanh, ngược lại nhìn thấy bóng dáng của một ít người sống sót, nhưng phần lớn là thi thể. Vận khí của một nhà bọn họ thật sự rất tốt, buộc thuyền gỗ cũng không phải cách an toàn nhất, nếu thuyền gỗ nhà họ va chạm với thuyền của Tống Tam Hà, hoặc là sóng biển cuốn thuyền nhà bọn họ đụng phải tảng đá hoặc là thứ cứng rắn khác, vậy cả nhà đều không sống được.

Người bị thương nặng nhất chính là mẹ Thiệu, xương cụt thắt lưng của bà bị gãy do thuyền gỗ đứt gãy đụng mạnh một cái, đến bây giờ cả người chỉ có thể nằm sấp, Kiều Thanh Thanh không dám nói quá nhiều, chỉ là tận lực trị liệu cho bà.

"Tìm được chưa?" Thiệu Thịnh An sau khi nối lại sợi dây thừng đã cắt lại để tiếp tục dùng, thấy Kiều Thanh Thanh buông kính viễn vọng xuống, ngẩng đầu hỏi.

"Tìm không thấy, phần biển này quá xa lạ, chúng ta chắc chắn bị cuốn đến một nơi rất xa, không có cách nào tìm được mảnh đất kia." Kiều Thanh Thanh có chút tiếc nuối, cô vốn tưởng rằng có thể sống bên cạnh mảnh đất đó lâu hơn một chút, có lẽ có thể đợi đến khi đất liền một lần nữa nổi lên mặt nước, như vậy một nhà bọn họ có thể là những người đầu tiên đứng trên đất liền.

"Tìm không thấy cũng không sao, em xem, lúc trước chúng ta cũng là ngẫu nhiên gặp phải, đây là duyên phận, chúng ta sẽ cùng khối đất thứ hai sinh ra duyên phận mới." Thiệu Thịnh An sờ sờ đầu cô.

Họ chọn một mặt nước không có xác chết để ở lại, nâng tấm vải che nắng, hàng rào gỗ dưới nước, hai chiếc thuyền kayak và một chiếc thuyền xung kích vây quanh nhau, mở rộng phạm vi hoạt động của gia đình.

Lần này nước biển nổi giận, cả nhà Kiều Thanh Thanh ít nhiều đều bị thương, sau khi ổn định lại thì chuyên tâm dưỡng thương, không nghĩ tới trong tai nạn lần này gà vịt vẫn nguyên vẹn, một con cũng không bị cuốn đi, một con cũng không chết, sau khi được vớt lên tất cả đều choáng váng, phần lớn nằm xuống không nhúc nhích được, không nghĩ tới mấy tiếng sau đã hồi phục, cho ăn cho uống chúng nó đều ăn rất được, hiện tại lại vui vẻ bơi ở bên cạnh thuyền kayak một chút cũng không sợ hãi với nước.

Trên người mỗi người trong nhà đều là mùi rượu thuốc, suốt ngày đều dán thuốc mỡ, Kiều Thanh Thanh sau khi bình tĩnh lại cũng bắt đầu châm cứu cho bọn họ, vết thương dần dần tốt lên.

Ban đêm ở trước cửa, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An hai người chiếm một chiếc thuyền kayak, hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

"Còn đau không đau anh sờ sờ còn thấy sưng một chút." Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng ấn gáy cô, cái gáy của Thanh Thanh thật xấu số, mỗi lần đều đụng phải chỗ này.

"Không đau như vậy đâu Thịnh An, lát nữa em sẽ châm vài mũi vào đầu."

Kiều Thanh Thanh cảm giác được bàn tay trên đầu cứng ngắc, thân thể dựa vào phía sau dường như cũng biến thành tảng đá. Cô có chút chua xót, lại có chút thương cảm, xoay người đối mặt với Thiệu Thịnh An, dịu dàng cười sờ sờ mặt anh.

"Sợ đến thế sao đừng sợ nha, chỉ là có một chút triệu chứng mà thôi, thị lực của em đến bây giờ vẫn còn, chính là vì phòng ngừa vạn nhất."

Tay Thiệu Thịnh An có chút run rẩy, Kiều Thanh Thanh nhìn ánh mắt anh trong bóng tối, nhìn thấy hai dòng nước bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận