Thiên Tai Càn Quét

Chương 614: Vô Đề

Chương 614: Vô Đề

Ba Thiệu kéo cái cuốc đến, nghiêm túc gật đầu: “Hai đứa con cũng cẩn thận.”

Tiếng động là từ ven biển vọng đến. Doanh trại của cả nhà Kiều Thanh Thanh không ở gần biển, lúc chọn doanh trại, Kiều Thanh Thanh đã lùi ra sau hai trăm mét, một là để tránh ẩm ướt, hai là không muốn sau này xung quanh gần nhà từ sáng đến tối cứ có người đi qua lại gánh nước, đánh bắt cá và tắm rửa, không an toàn, cũng không nên, nguyên nhân cuối cùng là do mặt biển này hình thành từ cơn động đất nứt vỡ ra, Kiều Thanh Thanh kiêng dè nó, ở quá gần sau này có nguy hiểm sẽ chạy không kịp.

Sau đó khu vực này ngày càng có nhiều người đến, mọi người vì để thuận tiện gánh nước nên đã ở gần bờ biển.

Lúc này doanh trại ở bờ biển hỗn loạn cả lên, khi Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An tay cầm lấy đèn pin chạy tới thấy có nhiều người đang giãy giụa dưới nước, kêu thét cứu mạng và cứu vớt lấy đồ đạc vật dụng.

Khi ánh sáng từ đèn pin rọi qua đó, Thiệu Thịnh An ngạc nhiên giật mình, nước biển dâng vào trong, làm cho những doanh trại ở ven biển đều chìm cả.

“Mặt đất sụp đổ, nước biển tràn vào.” Sắc mặt của Kiều Thanh Thanh phiền muộn, mấy tháng trước cô vừa mới trải qua trận động đất nhẹ, chỉ là trong chốc lát thôi, sau đó cũng cảm thấy được sự rung chuyển ở mặt đất nữa, không ngờ rằng trong cả một mùa hè đều bình an vô sự, vào đêm đầu mùa thu lại đột nhiên xảy ra chuyện.

“Chúng ta qua đó giúp một tay, có người không biết bơi.”

“Được, đi thôi.”

Mặt đất sụt lún nghiêm trọng, toàn bộ doanh trại đều chìm trong biển, lúc này không để ý cứu vớt đồ vật nữa, mạng người mới là quan trọng. Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An giúp đỡ kéo mọi người lên bờ, mệt đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa, tiếng kêu cứu thảm thiết khiến màn đêm không còn tĩnh lặng nữa. Đột nhiên Kiều Thanh Thanh cảm thấy dưới chân mình run lên, sắc mặt cô có chút biến sắc, lớn tiếng kêu: “Thịnh An cẩn thận, sắp sập nữa rồi.” Cô kéo lấy thằng bé đang ở dưới nước, dùng lực kéo cậu ấy ra, hai người ngã ra phía sau, đất cát dưới chân như là đậu phụ bị thối vậy cứ lún sâu xuống dưới, Kiều Thanh Thanh dùng hai tay chống xuống đất cũng cảm thấy rất mềm, lập tức cảm thấy nơi này không thể ở lại lâu được, cô đứng dậy đi tìm Thiệu Thịnh An ngay.

Vừa mới đứng dậy đã va vào người khác, Thiệu Thịnh An đỡ lấy cô: “Không sao chứ, Thanh Thanh.”

Thanh Thanh lắc đầu, kéo lấy tay anh “Nhanh chân đi thôi.”

Hai người lui về phía sau, người sống sót vừa được cứu lại hét lên hoảng sợ, mọi người chen lấn chạy đi. Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng đất sụp xuống, ầm ầm ầm, từng mảng đất rơi xuống, cô và Thiệu Thịnh An nắm tay nhau chạy nhanh đi, không dám quay đầu lại.

Chạy được một đoạn xa hai người mới dừng lại quay người, phía trước còn có người đang chạy. Xung quanh đều có tiếng la hét, trong bóng tối chỉ có ánh đèn le lói. Mười năm thiên tai, đèn pin cầm tay là vật hiếm có. Ban đêm bất ngờ xảy ra chuyện, rất nhiều người vội vàng lo lắng châm lửa. Người chạy thoát thân đụng vào trại của những người khác, lại thêm sự hỗn loạn khác.

Thiệu Thịnh An thở dốc cầm đèn pin đeo trên cổ chiếu sáng phía trước, giọng nói của anh hơi run: "Sụp, sụp ít nhất mười mét."

Kiều Thanh Thanh hít sâu một hơi: "Chúng ta đi về nhà, trong nhà cũng phải chuẩn bị."

Hai người thuận lợi về nhà, bảo người nhà bắt đầu thu dọn hành lý.

Nghe tiếng động bên bờ biển, nhóm người Kiều Tụng Chi tay chân lạnh buốt, nhưng kinh nghiệm nhiều năm sinh tồn khiến bọn họ bình tĩnh lại, không hề rối loạn. Chờ vợ chồng Kiều Thanh Thanh trở về nói muốn thu dọn đồ đạt, bọn họ nhanh nhẹn thu dọn, cột vật tư lên xe ba bánh, cuối cùng chỉ còn hai chiếc lều. Kiều Thanh Thanh kiểm tra ba lô lần nữa, phân phát cho mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận