Thiên Tai Càn Quét

Chương 106: Vô Đề

Chương 106: Vô Đề

Đám người Trần Bỉnh Cương bởi vì thực sự không có kinh nghiệm đi trên nền băng nên chỉ có thể di chuyển chậm rãi, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống để ổn định bước chân.

Rất nhanh, Kiều Thanh Thanh đã nhìn thấy vị trí phát ra tiếng khóc, nơi đó có hai người, trong đó một người đang khom lưng dùng dụng cụ trên tay đập xuống đất.

Mặt băng bị ông ta đào ra một cái hố, nhưng hiển nhiên nếu muốn tiếp tục đào sâu xuống sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Tiếng khóc phát ra từ một người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, bên cạnh bà ấy là một chiếc thuyền kayak thủng lỗ chỗ, bà ấy ôm lấy chiếc thuyền kayak khóc đến hai mắt đỏ bừng như thể hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh trên mặt đất giá rét, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hố, cổ họng phát ra từng tiếng khóc

thảm thiết.

“Con trai tôi, con trai tôi, con ơi, cứu với, cứu con tôi với, nó mới mười tám tuổi.”

Bà ấy nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn đám người Kiều Thanh Thanh, lập tức kêu cứu: “Giúp tôi với, giúp tôi với. Cứu con trai tôi với!" Người đàn ông trên lớp băng vẫn vùi đầu vào lớp băng. Dụng cụ ông ta sử dụng là đồ tự chế: một con dao làm bếp được buộc vào một cây gậy. Dụng cụ thô sơ đương nhiên không thể chịu được những đòn công kích liên tục. Cây gậy đột nhiên bị gãy, dao bay ra xa. Người đàn ông bước nhanh đi nhặt lại, nhưng mới bước vài bước thì trượt ngã, ngồi trên mặt đất cũng gào khóc. Người phụ nữ bị biến cố làm cho sợ hãi, không còn khóc nữa mà bò về phía hố.

Chân bà ấy không tiện, không dùng được lực nên chỉ có thể dùng hai tay bám đất bò từng bước về phía trước.

"Hỗ trợ đi." Kiều Thanh Thanh nói xong lấy xẻng công binh buộc bên hông xuống, bước lên phía trước.

Người phụ nữ vội vàng tránh sang một bên, nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi, miệng lẩm bẩm: "Cảm ơn, cảm ơn, con trai tôi ở dưới đó, nó ở dưới đó!" Kiều Thanh Thanh trầm mặc huy động xẻng công binh, cầm con dao sắc bén cẩn thận đâm vào tầng băng, đục từng lớp băng.

Mà Thiệu Thịnh An ở bên cạnh sau khi nghe những lời người phụ nữ kia nói, vẻ mặt ngưng trọng, anh không dám nghĩ đến ý nghĩa của những lời này, nhưng anh hiểu được ý của câu này chính là đêm qua đột nhiên hạ nhiệt, con trai của cặp vợ chồng này có lẽ trùng hợp ở bên ngoài, không biết xảy ra biến cố gì mà bị kẹt dưới nước rồi bị đóng thành băng.

Suy đoán này làm cho người ta sởn tóc gáy, tóc gáy cả người dựng thẳng. Anh cũng lấy xẻng công binh ra, nghịch vài lần rồi cầm con dao găm cá mập hổ, đứng bên cạnh Kiều Thanh Thanh hỗ trợ đào. Đào một hồi, anh nhìn thấy một bóng đỏ bên dưới, khiến tâm trạng anh trở nên nặng nề.

Trần Bính Cương đuổi tới nhìn hành động bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi hai vợ chồng bọn họ đang đào cái gì, rồi rất nhanh bọn họ cũng từ trong tiếng khóc lóc kể lể của người phụ nữ hiểu được cái gì đó, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ khó tin. "Tôi, tôi cũng tới giúp." Trần Bính Cương lấy đao giết heo của mình ra, gia nhập đội ngũ đục băng, bọn Trịnh Thiết Huy cũng làm theo, người phụ nữ khóc lóc nói cảm ơn: "Người tốt, cảm ơn người tốt."

Người đàn ông bò về, ôm lấy người phụ nữ, hai người tựa vào nhau nhìn chằm chằm hố băng, dùng cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.

"Sắp được rồi, mọi người cẩn thận chút." Kiều Thanh Thanh đột nhiên ngăn mọi người lại, ngồi xổm xuống đào cẩn thận,rất nhanh đào ra được một cái tay. Đó là một bàn tay màu tím đen vặn vẹo đang trong tư thế cào lên trên. "A!" Trịnh Thiết Huy sợ hãi hét lên.

"Con, con ơi!" Người phụ nữ xiêu vẹo bò tới, run rẩy chạm vào bàn tay đó, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Người đàn ông cũng âm thầm rơi lệ, ông ta giữ chặt vợ mình, cảm kích nhìn về phía đám người Kiều Thanh Thanh, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người, nhưng người tốt giúp đến cùng, có thể giúp chúng tôi đào đứa nhỏ ra không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận