Thiên Tai Càn Quét

Chương 112: Vô Đề

Chương 112: Vô Đề

Canh gà hầm trong nồi áp suất cũng thơm ngon không kém, gắp nhẹ một cái là thịt đã tơi ra. Mẹ Thiệu múc canh, chia hai cái đùi gà cho Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An, những phần thịt còn lại bà múc ra chia cho Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi.

"Bà thông gia cứ tự nhiên, để tụi nhỏ tùy tiện thích ăn cái gì thì múc cái đấy đi, đừng khách sáo như người ngoài, chúng ta đều là người một nhà." Kiều Tụng Chi đổi bát canh này cho mẹ Thiệu, lấy đi chén kia của mẹ Thiệu: "Bà ăn chén này đi, đừng giành chén này của tôi."

“Bà thông gia, bà đừng như vậy." Mẹ Thiệu muốn đổi lại, nhưng bị Kiều Tụng Chi ngăn lại nên không thể xuống tay.

"Mẹ, ăn cơm đi, sau này tụi con tự múc canh là được rồi, đẩy tới đẩy lui như vậy thật xấu hổ." Kiều Thanh Thanh mở miệng.

Thiệu Thịnh An cũng nói vài câu, mẹ Thiệu mới ngồi xuống. "Mau ăn cơm đi, thịt bò ngon lắm, tê, cay quá, ăn cũng đổ mồ hôi." Ba Thiệu ăn một ngụm cơm lớn, đắc ý khen ngợi.

Kiều Thanh Thanh dùng đầu gối chạm nhẹ vào mẹ cô, gắp chiếc đùi gà đã lọc xương xong vào bát của bà ấy...

Sau khi nấu cơm xong thì tắt hết đèn trong nhà, vì để tiết kiệm điện, Kiều Tụng Chi chỉ thắp một ngọn nến ở giữa bàn tròn, tầm nhìn không được tốt lắm, nhưng nếu bây giờ gắp trả lại, con gái nhất định cũng sẽ gắp lại cho bà ấy, đến lúc đó gây ra tiếng động lớn làm cho bên thông gia thấy thì lại xấu hổ. Không còn cách nào khác, Kiều Tụng Chi đành ăn một mình. Sau đó, bà ấy quay đầu nói với Kiều Thanh Thanh sau này không cần làm như vậy: "Trong nhà không thiếu đồ ăn thức uống, mẹ đâu có thiếu cái đùi gà kia, sau này muốn ăn mẹ sẽ tự gắp, mẹ chồng con đối xử tốt với con, con phải biết trân trọng.” "Con đương nhiên trân trọng, nhưng con không thích thịt gà, chỉ thích húp canh, mẹ, mẹ ăn giúp con đi." Kiều Thanh Thanh ôm mẹ làm nũng, Kiều Tụng Chi rất nhanh đã không chịu nổi, khóe mắt tràn ra ý cười, ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Lúc này mà còn kén chọn, mau sửa cái tật xấu này đi."

"Vâng, sửa sửa, sau này con sẽ sửa." Đêm thứ hai sau khi hạ nhiệt, ban đêm nhiệt độ giảm xuống âm 40 độ C. Thiệu Thịnh An đứng lên kiểm tra hệ thống dây điện, Kiều Thanh Thanh đến phòng ngủ thứ hai và gác mái nhìn một vòng mới an tâm.

"Dây điện vẫn ổn, lại đây, anh ôm em." Thiệu Thịnh An chui vào trong chăn ra hiệu cho Kiều Thanh Thanh dựa vào lòng anh.

Kiều Thanh Thanh nhào vào trong ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ trong chăn cùng với thân thể của Thiệu Thịnh An truyền đến, rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập tới.

Thiệu Thịnh An vỗ nhẹ lên lưng cô, không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi. Ở tầng dưới, nhà bà Vương ai cũng không ngủ được. Một là vì còn chìm trong đau buồn người thân qua đời, con cái trong nhà còn chưa khỏe, hai là vì trời lạnh cóng vẫn chưa thể thích ứng được với thời tiết như vậy, tay chân lạnh muốn đóng băng sao có thể ngủ được. Mãi đến khi Vương Gia Hân, cháu gái của bà Vương thấy lạ hỏi: “Sao con cảm thấy trong phòng không còn lạnh như lúc nãy nữa?”

"Sao lại không lạnh, lạnh muốn chết." Cháu gái lớn của bà Vương kêu lạnh. "Em thật sự cảm thấy ấm hơn một chút, không khí không còn lạnh như vậy nữa."

"Cô, cháu cũng cảm nhận được là trên kia có hơi ấm." Con gái Vương Gia Nhạc nói.

"Để cô đứng lên xem.”

Bà Vương nói với cô ấy: “Đừng đứng dậy, thật vất vả mới tích được chút hơi nóng đều bị cháu làm bay đi hết rồi.”

Vương Gia Hân kéo chăn lại, run rẩy mặc quần áo vào, cô ấy ngửa đầu, đưa tay dò xét phía trên, trong lòng khẽ động, vội vàng đứng lên trên ghế. “Sao lại còn đứng trên ghế, phòng tối thui cẩn thận một chút.” Không ngờ cháu gái trèo lên ghế còn chưa đủ, còn xuống giường gõ cửa phòng bên cạnh, gọi chồng cô ấy lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận