Thiên Tai Càn Quét

Chương 423: Vô Đề

Chương 423: Vô Đề

Trịnh Manh cũng không nói lời nào, ánh mắt cô ta bay loạn, chân không ngừng di chuyển, nhưng cuối cùng vẫn không rời đi. Không biết qua bao lâu, ánh mắt Trịnh Manh cuối cùng mới dừng lại trên mặt Kiều Thanh Thanh, cô ta hỏi: “Tớ có thể ngồi xuống không?”

Lúc này Kiều Thanh Thanh mới rủ mắt: “Ngồi đi.”

Trịnh Manh như được đại xá, ngồi xuống đối diện Kiều Thanh Thanh. Cô ta nhìn gương mặt Kiều Thanh Thanh, cảm thấy người bạn thân nhiều năm không gặp vẫn xinh đẹp như ngày nào, mọi người đều mặc quần áo cũ chắp vá, trên mặt đều có mồ hôi do nắng nóng mùa hè để lại, nhưng Thanh Thanh trông đẹp hơn cô ta, nét đẹp này không phải là dung mạo, mà là tinh thần.

“Thanh Thanh, cậu có còn giận tớ không?” Cô ta cẩn thận hỏi.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Mọi chuyện đã qua cả rồi.”

Viền mắt Trịnh Manh ửng đỏ: “Thanh Thanh, tớ sai rồi, năm đó tớ không nên bỏ ngoài tai lời của cậu và Văn Văn, Đỗ Kiệt anh ta...”

Kiều Thanh Thanh giơ tay lên làm động tác ngăn cản, Trịnh Manh khóc lóc đang định kể lể thì bị cắt ngang.

“Nếu cậu vẫn muốn xem vết thương thì tôi xem giúp, chuyện khác thì thôi đừng nói nhiều nữa, tôi không có năng lượng dư thừa để tiêu hao cảm xúc tiêu cực của cậu, có lẽ trước kia tôi và Văn Văn sẽ rất vui vẻ lắng nghe, nhưng Văn Văn đã đi lâu lắm rồi, tôi cũng đã sớm không còn tâm tư kia nữa, cậu dừng lại đi.”

“...” Nước mắt Trịnh Manh trào ra, một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Tớ có xem.”

Sau đó, Kiều Thanh Thanh nói được làm được, nửa câu dư thừa cũng không hỏi, thấy cô ta muốn chữa bệnh, liền chữa di chứng để lại do trước kia bị trẹo mắt cá cho cô ta, cuối cùng cho cô ta năm miếng cao dán.

“Dán xong đại khái sẽ ổn.” Kiều Thanh Thanh làm đúng phận sự: “Tiền thù lao chắc Tiểu Bằng đã nói với cậu rồi.”

Trịnh Manh kéo túi khoai tây xách theo lúc đi vào qua, lặng lẽ đặt bên chân Kiều Thanh Thanh. Kiều Thanh Thanh kiểm lại rồi gật đầu: “Đủ rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về đi, tôi phải đi nghỉ rồi.”

Trịnh Manh cắn môi: “Thanh Thanh.”

Kiều Thanh Thanh đứng lên, làm tư thế tiễn khách, bất đắc dĩ Trịnh Manh đành phải rời đi.

Ngày hôm sau khi đi làm, Tiểu Bằng tìm cơ hội trò chuyện với cô: “Chị Manh tội nghiệp lắm, chồng chị ấy là thứ chẳng ra gì...” Kiều Thanh Thanh ngắt lời anh ấy như ngắt lời Trịnh Manh ngày hôm qua, cô cũng không muốn nghe những gì Trịnh Manh đã trải qua, giờ đây bọn họ đã là người xa lạ.

Tiểu Bằng có chút không biết phải làm sao, làm việc với Kiều Thanh Thanh đến nay cũng đã nửa tháng, đây là lần đầu tiên Kiều Thanh Thanh tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy.

“Chị không nhằm vào em, chỉ là chị và Trịnh Manh đã tuyệt giao nhiều năm, chị không có hứng thú với tất cả những gì liên quan đến cô ta.”

“Chị Thanh.” Tiểu Bằng vốn muốn giúp Trịnh Manh nói chuyện với Kiều Thanh Thanh, nhưng vừa mới mở miệng đã bị chặn lại, thấy sắc mặt Kiều Thanh Thanh dưới ánh đèn vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn hòa như ngày thường, Tiểu Bằng đành nuốt hết những lời định nói vào bụng.

Gặp Trịnh Manh, đối với Kiều Thanh Thanh mà nói chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, đối phương đã sớm trở thành quá khứ trong cuộc đời cô, quá khứ thì cứ để cho nó qua đi.

Công việc của cô diễn ra rất suôn sẻ, một tháng trôi qua, đã đến lượt cô được nghỉ phép.

Trong đội an ninh của xã khu Bình Sam, có không ít tay bắn nỏ đến từ xã khu mới như cô, Kiều Thanh Thanh kết bạn với bọn họ cùng nhau trở về nhà.

Trên đường về bọn họ gặp phải cướp, nhưng may mà bản thân bọn họ chính là tay bắn nỏ, sau khi nhận thấy có cướp, bọn họ lập tức phản kích. Bóng tối cản trở tầm mắt, nhưng bọn họ đều là thành viên của đội cung nỏ sống sót sau cuộc săn bắt quạ đen, kinh nghiệm so với tầm nhìn quan trọng hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận