Thiên Tai Càn Quét

Chương 174: Vô Đề

Chương 174: Vô Đề

Đối diện với ánh mắt của mẹ, trái tim Kiều Thanh Thanh cũng như bị kim chích, cơn đau âm ỉ lâm râm. Cô hiểu rõ tâm trạng mẹ mình, bèn nở nụ cười: “Không sao đâu mẹ, đời này con có mọi người rồi mà.”

Kiều Tụng Chi vuốt ve gương mặt Kiều Thanh Thanh, sau đó lau nước mắt: “Mẹ đi xem Phi Phi sao rồi, con cứ tiếp tục công việc của mình đi.”

“Con xuống dưới nhà xem thử, Thịnh An đi cũng lâu rồi.”

Mở cửa nhà ra, mùi mốc ập vào mặt, chỗ hành lang chịu ảnh hưởng còn nghiêm trọng hơn. Càng đi xuống mùi càng nồng, Kiều Thanh Thanh nghĩ: Chắc chắn hộ gia đình tầng bảy còn chịu ảnh hưởng lớn hơn.

Xuống đến tầng bảy, Kiều Thanh Thanh thấy không ít người đang chen chúc ở lối đi nhỏ bên cửa sổ, không đứng thì ngồi xổm. Có người nhìn ra ngoài cửa sổ, có người nhìn về phía hành lang, không ai nói lời nào, bầu không khí rất tệ.

“Thanh Thanh.” Đúng lúc Thiệu Thịnh An quay người lại. Trông thấy Kiều Thanh Thanh, khuôn mày nhíu chặt của anh khẽ giãn ra: “Sao em lại xuống đây?”

“Em xuống dưới tìm anh.” Kiều Thanh Thanh nói.

“Anh đang chuẩn bị đi lên, cùng đi thôi.”

“Thanh Thanh ơi.” Bà Vương đi ra, đôi mắt sưng đỏ. Bà ấy khàn giọng nói: “Đám Gia Nhạc ra ngoài làm việc, toàn bộ đều chưa trở về.”

“Giờ mới qua một ngày, đường khó đi, muốn về nhà thì họ phải đi từ từ bà ạ.” Kiều Thanh Thanh an ủi.

“Bà không còn mặt mũi nào gặp ba mẹ Gia Nhạc. Chúng nó đi sớm, chỉ có mỗi hai đứa nhỏ Gia Nhạc, Gia Hân thôi, bà chẳng còn mặt mũi nào gặp chúng nó nữa.”

Kiều Thanh Thanh có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc của Vương Gia Hân.

Chú Vương thở dài: “Thương thay, ông trời định không cho người ta sống yên sao.”

“Cả đêm qua tôi chẳng tài nào ngủ được. Cô nói xem, bọn họ còn trở về được không?” Vợ Trần Bính Cương thảng thốt nhìn về phía Kiều Thanh Thanh: “Thanh Thanh ơi, nhà cô có thể hỗ trợ tìm người không?”

“Tiểu Kiều à, bác trai bác gái chú nhìn cháu lớn lên. Bác trai chú mất rồi, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm chứng kiến bác gái chú người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ư?” Chú Vương cũng tiếp lời khẩn cầu: “Nhà chú chỉ còn lại người già trẻ nhỏ, nhà các cháu đầy đủ, trẻ trung khỏe mạnh, liệu có thể hỗ trợ tìm người không?”

Bà Vương không nói gì, chỉ đứng dựa vào cửa, nhìn sang với vẻ mặt chờ mong.

“Đúng vậy Thanh Thanh. Tôi cũng hết cách rồi, chồng cô không đồng ý. Cô đẹp người tốt bụng, chẳng lẽ cô cũng nhẫn tâm từ chối luôn sao?”

Người hai nhà Trần, Vương đều mở lời, từng đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Kiều Thanh Thanh.

Thiệu Thịnh An nắm chặt tay Kiều Thanh Thanh, lòng khó chịu. Ban nãy anh đã từ chối rồi.

Thấy thái độ của chồng, Kiều Thanh Thanh đã đoán được mười mươi trong lòng. Xem ra vừa nãy Thịnh An cũng từng bị nhờ. Có lẽ lần cô nổi đóa vung dao phay trước kia đã qua lâu rồi nên hàng xóm tưởng Kiều Thanh Thanh lòng mềm mặt mỏng, dễ bị thuyết phục hơn chồng cô.

“Cháu từ chối.” Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Nước bên ngoài quá bẩn, chắc chắn trong nước có rất nhiều vi khuẩn virus, cháu và người nhà không cách nào ra ngoài tìm người được. Cháu có thể hiểu cho tâm trạng mọi người, cháu sẵn sàng cho mọi người mượn thuyền xung kích và thuyền Kayak nhà cháu. Vả lại chiếc thuyền Kayak trước đựng vật liệu kia cũng đủ cho mọi người ra ngoài tìm người. Anh Thịnh An, em nhớ chiếc thuyền Kayak đó do nhà họ Trịnh tầng trên bảo quản.”

Thiệu Thịnh An gật đầu: “Đúng vậy, anh thấy Trịnh Thiết Huy khiêng thuyền Kayak vào nhà.”

Kiều Thanh Thanh nhìn về phía nhóm bà Vương: “Nếu mọi người cần thì cháu về nhà lấy luôn.”

Bọn họ không nói gì, ánh mắt do dự.

“Chú không lái được thuyền Kayak.” Chú Vương gõ chân mình.

“Thanh Thanh à, chồng và ba chồng cô sức dài vai rộng, tốt xấu gì cũng giúp đỡ chút đi. Nhà chúng tôi chẳng có lấy một người đàn ông trụ cột nào.” Vợ Trần Bính Cương nói.

“Cho tôi mượn thuyền xung kích đi, tôi muốn ra ngoài tìm.” Vương Gia Hân bước vội ra, đôi mắt như rực cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận