Thiên Tai Càn Quét

Chương 488: Vô Đề

Chương 488: Vô Đề

Mà người bên cạnh ăn xong đồ trên tay cũng vứt đồ xuống đất, đó là một đoạn xương tay người.

"Con thấy cái gì?"

"Bọn họ đang nướng thịt người, không biết là người sống hay người chết." Kiều Thanh Thanh đặt ống nhòm xuống, cô cất ống nhòm đi không muốn cho mẹ xem.

Kiều Tụng Chi trợn tròn mắt.

“Mẹ, lúc trước con đã nói với mẹ, mấy chuyện ăn thịt người bên ngoài căn cứ là không hề hiếm, sau trận động đất sẽ có nhiều người không có gì để ăn. Mẹ, mẹ phải cẩn thận người lạ, anh cả, không được nói chuyện với người lạ, đừng để bọn họ tới gần chúng ta, lúc trước em dạy anh cái gì anh còn nhớ không?” Thiệu Thịnh Phi gật đầu, vỗ vỗ nỏ trên lưng mình: "Anh có cái này, nếu có kẻ xấu bắt nạt chúng ta thì anh sẽ bắn chúng."

"Đúng vậy." Kiều Thanh Thanh cười với Thiệu Thịnh Phi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng Thiệu Thịnh Phi sau này bị người khác bắt nạt. Hắn quá đơn thuần, chỉ hy vọng thiên tai không tách ba người bọn họ ra, như vậy ít nhất bọn họ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

"Chúng ta đi tiếp thôi." Kiều Tụng Chi không dám nhìn về hướng đó nữa. Kiều Thanh Thanh gật đầu, ba người tay trong tay tiếp tục đi về phía trước.

Phía bên kia, Thiệu Thịnh An và ba mẹ anh cũng xuống xe.

Trốn trong xe vài ngày, lưng đau nhức, chân tê liệt, trước khi xuống xe, Thiệu Thịnh An cử động khớp xương nhưng cơ bắp đã cứng đờ, lúc leo xuống suýt nữa thì ngã xuống.

"Thịnh An!" Ba Thiệu mẹ Thiệu lo lắng gọi.

“Con không sao, ba mẹ chờ một chút, con khởi động xong sẽ đến đỡ hai người.” Thiệu Thịnh An vội hoạt động gân cốt tay chân, chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nhũn ra. Đợi đến khi cảm thấy tay chân không còn tê dại nữa, Thiệu Thịnh An mới giơ tay đỡ ba mẹ.

"Không cần đỡ ba, con đỡ mẹ con được rồi." Ba Thiệu xua tay, làm bộ muốn tự mình xuống xe, Thiệu Thịnh An đi sang đầu xe bên kia đỡ mẹ Thiệu. Ba Thiệu tự mình xuống, mới bước một chân giây tiếp theo đã hét lên: "A!" Mẹ Thiệu sợ hãi run một cái, trái tim Thiệu Thịnh An cũng đập thình thich. “Có chuyện gì vậy ba?”

“Hình như ba giẫm phải thứ gì đó, là người, ở đây sao lại có người, làm ba sợ muốn chết.”

Thiệu Thịnh An chạy tới, nhìn thấy bên cạnh đầu xe có một người phụ nữ đang ngồi, đầu gục xuống không rõ sống chết, bụi bặm chôn người phụ nữ hoàn toàn, trên người cô ấy có một dấu chân, hẳn là lúc ba anh xuống xe không cẩn thận giẫm phải.

"Còn sống không?" Mẹ Thiệu nắm lấy cánh tay ba Thiệu.

Người phụ nữ cử động một cái, cát bụi trên người trượt xuống, giống như một con rô-bốt rỉ sét, người phụ nữ lảo đảo rồi từ từ ngẩng đầu lên, sau đó duỗi thẳng tay chân, hoạt động được một nửa thì cả người ngã xuống, không nhúc nhích nữa.

"Thịnh An, hình như vẫn còn sống."

"Để con tới xem." Thiệu Thịnh An bước tới lật người phụ nữ lại, người phụ nữ nằm bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, môi nứt nẻ.

"Túi khẩn cấp của cô ấy rơi trên mặt đất, bên trong trống rỗng." Mẹ Thiệu nhặt túi khẩn cấp rơi xuống của người phụ nữ, lật một cái rồi nói.

Bên trong không có đồ ăn vậy người phụ nữ này hẳn là đói nên mới ngất xỉu. Ba Thiệu sờ đầu: "Làm gì bây giờ Thịnh An?"

"Ba mẹ, ba thu dọn đồ đạc đi trước đi, con xử lý người này." Thiệu Thịnh An bế người phụ nữ vào đầu xe, cho người phụ nữ một chai nước, rồi nhét một mẩu bánh quy nhỏ vào miệng cô ấy.

"Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây." Thiệu Thịnh An thấy cổ họng của người phụ nữ đang vô thức nuốt nước bọt, con ngươi dưới mí mắt cô ấy cũng đang run rẩy, có lẽ đã sắp tỉnh, vì vậy anh quay người rời đi, rất nhanh ba người sẽ cảm thấy may mắn.

Ba bốn phút sau, người phụ nữ hoàn toàn tỉnh lại, nhưng cô ấy vẫn không thể cử động, cả người tê dại, phải hơn mười phút sau mới tìm lại được sức lực, sau đó chậm rãi nhai bánh quy trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận