Thiên Tai Càn Quét

Chương 123: Vô Đề

Chương 123: Vô Đề

Anh dùng gậy đánh trúng người đàn ông xông lên đầu tiên, người đàn ông kia hét lên một tiếng, ôm lấy cánh tay và khom người lại. Người cầm đầu vô cùng tức giận, vung ống thép đánh vào đầu Thiệu Thịnh An. Thiệu Thịnh An chưa từng đánh nhau, chỉ là dựa theo bản năng mà né tránh, còn phải để tâm xem vợ mình đã chạy đi chưa, anh nhớ còn có người thứ ba, người thứ ba đó.

“Á!” Một tiếng hét thảm, đầu của người thứ ba rách đến chảy máu, ngã xuống đất, một đôi giày buộc đinh giẫm trên cổ người đó, giẫm mạnh đến mức người đó thở hổn hển. Ở một nơi mà Thiệu Thịnh An không nhìn thấy, Kiều Thanh Thanh nắm lấy tay đối phương đang giơ qua, dùng sức ném vật đối phương qua vai, cô cũng để tâm xem tình hình của Thiệu Thịnh An phía bên kia, thấy Thiệu Thịnh An dường như đang sững sờ, mà sau người anh lại có người đang đánh về phía sau gáy anh, cô vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.

"Cẩn thận sau lưng."

Lúc này, Thiệu Thịnh An mới định thần lại, tránh được đòn tấn công của người cầm đầu trong gang tấc. Kiều Thanh Thanh đá mạnh vào người bại tướng dưới tay, nhìn thấy đối phương bất tỉnh, cô nhặt dao cắt dưa hấu của đối phương lên đến hỗ trợ Thiệu Thịnh An.

Cô ra tay thật sự vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, người cầm đầu bị đâm trúng bụng, bởi vì mặc quần áo dày nên trong nhất thời máu không thể chảy ra. Dao cắt dưa hấu trong tay Kiều Thanh Thanh lại có vệt máu tươi, trong gió lạnh, rất nhanh vệt máu đã bị đóng băng thành khối màu đỏ. Cô nhìn chằm chằm vào đối phương, dưới chân di chuyển, tiến lại gần, lúc này cô hoàn toàn khác với bình thường, không ai có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp của cô từ trong đôi mắt lộ ra duy nhất của cô, chỉ có thể cảm nhận được sát ý không hề che giấu trong đôi mắt to tròn đó.

Đó là một con sói đang đói trong trời đông tuyết phủ, lúc nhìn thấy con mồi liền nóng lòng muốn thử, tấn công một cách vô cùng tàn nhẫn.

Người cầm đầu ôm lấy bụng, phun ra một câu: “Mẹ kiếp, cô gái nhỏ này, cô muốn chết.”

Kiều Thanh Thanh dường như cười khinh bỉ, cô xông lên, Thiệu Thịnh An chỉ có thể nắm được mép vạt áo của cô.

"Thanh Thanh!"

Đối mặt với sự tấn công của Kiều Thanh Thanh, người đàn ông cầm đầu rõ ràng rất tức giận, anh ta hét lớn một tiếng rồi cũng xông lên. Anh ta đi giày trượt tuyết, lúc di chuyển rõ ràng là có ưu thế hơn. Kiều Thanh Thanh không đọ sự di chuyển linh hoạt với anh ta, cô đứng vững, nghiêng người né tránh một gậy của đối phương trước, thuận thế xoay người, vùng eo dùng sức, xoay người đá ra, lập tức đạp người đó trượt về sau, đứng không vững rồi ngã xuống đất. Thừa thắng xông lên, Kiều Thanh Thanh phóng con dao gọt dưa hấu trong tay qua.

"Á!"

Người đàn ông lăn lộn tránh né, mũi dao xuyên rách quần áo anh ta, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.

Rút con dao phòng thân bên hông ra, Kiều Thanh Thanh rút con dao khỏi vỏ, lưỡi dao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, cô từng bước tiến lại gần, người đàn ông vội vàng chống đất lùi lại, ánh mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm vũ khí của mình.

"Đừng di chuyển."

“Em gái, cô gái xinh đẹp, đừng kích động.” Người đàn ông vội vàng giơ tay ra hiệu đầu hàng: “Cô xem, chúng tôi cũng không làm gì hai vợ chồng các cô, ngược lại còn bị hai người đánh rồi.”

Thiệu Thịnh An ở một bên mang theo vẻ kinh hãi, lập tức tiến lên hỗ trợ, Kiều Thanh Thanh ném dây thừng cho anh: “Trói bọn họ lại.”

"Tên kia chạy rồi.”

Kiều Thanh Thanh nhìn ra phía sau, người đàn ông bị Thiệu Thịnh An đánh trúng tay ban đầu vừa lúc nãy còn có ý đồ dùng tay trái cầm vũ khí đến giúp đỡ, kết quả trong một khoảng thời gian ngắn, cục diện thay đổi lớn, anh ta đã lựa chọn bỏ chạy.

"Không sao, bọn họ chắc chắc đều biết, trói người đưa đến phía bên thuyền vật tư tiểu học Kim Nguyên, giao cho bọn họ xử lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận