Thiên Tai Càn Quét

Chương 317: Vô Đề

Chương 317: Vô Đề

Kiều Tụng Chi thở dài, bà ấy nhớ lúc trước tiểu khu cháy, chuyện nhà bọn họ một đường đi bộ tới Hi Thành, khi ấy bọn họ đều mặc quần áo bảo hộ, lúc ấy thật sự vừa buồn vừa nóng, nếu không phải trong túi phòng hộ có túi chườm đá thì thực sự chịu không nổi. Sau khi đi vào Hi Thành, bọn họ không còn mang phòng hộ như vậy nữa, kết quả đến hiện tại lại mang khẩu trang, không khí trong phòng không lưu thông, buồn bực đến nỗi khiến người ta choáng váng, thế đạo thế này chính là không muốn người sống tốt. Mẹ Thiệu cao giọng nói: “Trong cổ họng giống như có cái gì đó, thật không thoải mái.”

“Hẳn là sương mù có thứ gì đó khiến yết hầu chúng ta bị viêm, thế nhưng Thanh Thanh nói không cần uống thuốc, hẳn là không có vấn đề.” Nghe cuộc nói chuyện của hai người, Thiệu Thịnh An nhìn về phía Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh lắc đầu với anh, ánh mắt trấn an.

Bên cạnh, Thiệu Thịnh Phi mới xem TV được một lát đã mệt mỏi, ngáp liên tục.

Mẹ Thiệu thấy vậy ngáp theo, ba Thiệu cũng bị lây, thành ra cả nhà đều đang ngáp. Kiều Thanh Thanh chảy nước mắt sinh lý. Cô cũng cảm thấy rất buồn ngủ, ngày thường tầm giờ này đã ngủ từ lâu. Nhưng mà hết cách rồi, hiện tại nhiệt độ không khí bình thường, kiểu gì cũng phải điều chỉnh nhịp làm việc và nghỉ ngơi theo. Chẳng ai thích ban ngày ngủ, ban tối làm việc cả, sai lệch với quy luật đồng hồ sinh học quá.

Cô đứng dậy: "Con lên lầu sắc ít thuốc, mẹ ơi, mọi người cũng tìm chút chuyện làm để tỉnh táo tinh thần đi, tuyệt đối đừng ngủ, không là đêm nay không ngủ được đâu."

“Mẹ biết rồi, để mẹ đi thu dọn quần áo, cất quần áo mùa hè đi, chờ sắp xếp xong thì con xuống cất đi nhé."

"Vâng ạ."

Thiệu Thịnh An đi theo cô lên lầu, Kiều Thanh Thanh dìu anh: "Anh đừng đi theo em, dạo này anh nghỉ ngơi cẩn thận đi, cho chân mau lành."

“Không sao, bây giờ anh thấy khá hơn nhiều rồi.”

Cuối cùng cũng có một cơ hội, Thiệu Thịnh An vội vàng hỏi: "Đây là thời tiết sương độc em nói với anh lúc trước sao?"

“Đúng vậy, khoảng thời gian này sẽ không kéo dài lắm, em nhớ rõ kiếp trước cũng chỉ diễn ra khoảng một năm, tuy nhiên nó có thể tra tấn chúng ta đến quá độ. Chúng ta đeo khẩu trang phòng tránh sâu độc trong sương rất hiệu quả, chắc sẽ không khổ sở như trước nữa."

Thiệu Thịnh An nghe cô nói một cách hơi chần chờ, không nhịn được nở nụ cười.

“Anh cười gì chứ.” Kiều Thanh Thanh cũng cười bất đắc dĩ: "Được rồi, dù nhiều hay ít thì cứ nghĩ tới việc trong cơ thể bây giờ có sâu chui tới bò lui là em đã thấy ghê rợn rồi."

Không sai, trong màn sương dày đặc này có sâu. Nó sẽ xâm nhập vào hệ hô hấp của con người đầu tiên, dẫn tới ho khan, tiếp đó, nó sẽ tiến vào cơ thể người và chui vào nội tạng, phổi là mục tiêu thứ nhất, sau đấy là các nội tạng khác. Chúng còn xâm nhập tới cả đường máu, hấp thụ chất dinh dưỡng của cơ thể người để sinh sôi nảy nở, coi cơ thể người như đất ấm, bò khắp toàn thân theo mạch máu.

Ho khan chỉ là triệu chứng nhẹ nhất. Kế tiếp, dạ dày bắt đầu có phản ứng, đau bụng đi ngoài, trong lúc đó sẽ liên tục ho khan, mãi cho đến khi ho ra đờm lẫn tơ máu, bạn sẽ cảm thấy phổi mình như một ống bễ bị hư hại, mỗi lần hít thở là một lần đau đớn khó chịu đựng nổi, cuối cùng là ho ra một ít vụn nội tạng bị gặm rơi.

Dĩ nhiên, lúc ấy bạn vẫn chưa chết. Bạn chỉ cảm nhận được đau đớn tựa hàng chục nghìn còn sâu đục khoét xuyên tim. Ngực đau, xương sườn đau, ngồi không được, nằm chẳng xong, tư thế nào cũng không giúp cơ thể thoải mái hơn. Ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng cảm nhận cơ thể suy yếu không ngừng giữa tinh thần đang chịu muôn vàn sợ hãi.

"Ở màn sương dày đặc có loài sâu thần bí nhưng tỷ lệ người chết trong thời gian ngắn không cao lắm.” Kiều Thanh Thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận