Thiên Tai Càn Quét

Chương 160: Vô Đề

Chương 160: Vô Đề

“Vẫn chưa đâu những chắc cũng sắp rồi, chút nữa đổi cho chúng ta đi lĩnh đồ, bà Kiều đi thay quần áo trước đi, nhớ phải mang khăn để bịt tai, hôm đó tôi gặp phải một người đã mất đi đôi tai dọa tôi hết hồn, giờ mình phòng còn hơn chữa.”

Kiều Tụng Chi gật đầu: “Bây giờ tôi đi.”

Tại tàu tiếp tế, Kiều Thanh Tanh và Thiệu Thịnh An với Thiệu Thành Phi đã lãnh xong đồ, nhưng vẫn chưa về bởi vì cô gặp người rất thân quen.

Trước Thiệu Thịnh An làm ở công ty phát triển phần mềm, sau một năm đã phải tuyên bố phá sản. Công ty dược phẩm mà Kiều Thanh Thanh đang làm việc hiện tại cũng chịu ảnh hưởng rất nặng nề nên đang phải sống những ngày rất khó khăn.

Hôm nay gặp người quen, thực ra đó chính là người đồng nghiệp cũ của Kiều Thanh Thanh, lâu rồi không gặp nhau, người đồng nghiệp cũ trong lòng vẫn còn oán hận với công ty liền kéo Thanh Thanh lại nói một hồi không ngừng.

“Tôi đã sớm từ chức rồi, đưa tôi cái chức chủ quản tôi cũng không làm, đầu năm nay làm việc quần quật như bán mạng vậy, tôi thương xót mấy tháng trước đã không lĩnh lương, mặc dù cấp trên nói không cho phép kinh doanh không lợi nhuận nhưng tiền không thể tiêu được, cậu lấy tiền đi mua đồ, người ta không bán cho cậu, cậu cũng không có cách gì tiêu 30000 tệ, đến bản thân tôi còn không nuôi nổi, cậu xem, cấp trên chắc chắn đã biết điều này, biết những người dân cũng chúng ta dựa vào lương thì sống không nổi nên mới phát lương thực cứu trợ. Sau đó ông chủ nói sẽ dùng thuốc công ty để trả, tôi cần những sản phẩm chăm sóc sức khỏe vậy làm gì, những thứ đó có thể giúp ăn no hay mặc ấm hả, tôi lấy những thứ đó đi đổi vật liệu còn khó, đầu năm nay không có ai muốn mấy thứ đó, tôi thấy công ty chính là muốn chúng tôi rời khỏi vị trí bán hàng, dù sao đầu năm nay mọi người đều đổ xô qua công xưởng, nghe nói phúc lợi của công xưởng tốt quá nên muốn chuyển công tác nhưng không được.”

Đồng nghiệp cũ cứ phàn nàn công ty: “Nếu lấy thuốc làm tiền lương thì tôi sẽ miễn cưỡng ở lại làm, bây giờ để tìm hộp thuốc hạ sốt rất khó, công ty giờ đang làm giàu cho đất nước, rất nhiều loại thuốc được xuất khẩu ra nước ngoài, đúng là điên hết rồi.” Cô ấy ghé sát vào tai Kiều Thanh Thanh thì thầm: “Nghe nói ông chủ toàn dùng vàng trang sức để thanh toán hóa đơn, tôi nghe nói ông chủ của công ty chúng ta xây một cái tủ bảo hiểm hàng trăm mét khối để đựng vàng bên trong.”

Kiều Thanh Thanh nghe xong cười: “Có làm quá lên không vậy.”

Đồng nghiệp cũ cũng cười: “Nhất định là nói hơi quá rồi, tin đồn mà, càng nói càng phóng đại, nhưng nếu không có cái két bảo hiểm lên đến trăm mét khối thì lợi nhuận hiện tại của ngành dược chắc cũng rất lớn.”

Cô ấy cũng nói thêm: “Nghe nói công ty đã bị điều tra, ông chủ cũng bị bắt rồi nhưng lâu như vậy mới bị bắt chắc người chống lưng của ông ta rất lớn.”

Kiều Thanh Thanh cũng rất ít khi để tâm đến chuyện bên ngoài, mỗi ngày cũng chỉ chú ý đến gia đình của cô, ngồi nói chuyện với đồng nghiệp cũ cô biết thêm được vài tin tức cũng coi như là làm cho cuộc sống thêm phong phú. Đáng tiếc đồng nghiệp cũ của cô không thể ở lại lâu hơn, cô ấy một tháng sau sẽ cùng gia đình rời đi.

“Vỗn dĩ đến đây ở chỉ là tạm thời thôi, chồng của tôi đã tìm thấy được nơi tốt hơn nên vợ chồng chúng tôi mới chuyển đi, Thanh Thanh, sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại thôi.”

Kiều Thanh Thanh tặng cho cô ấy một lo kem dưỡng làm quà, người đồng nghiệp cũ rất bất ngờ, ôm lấy cô: “Cậu hãy bảo trọng nhé.”

Thật hiếm khi thấy Kiều Thanh Thanh buồn khi tiễn đi một người đồng nghiệp thân thiết. Trong lúc thiên tai như này, mỗi một người mà cô quen biết lại lần lượt lần lượt rời đi, không biết lúc nào sẽ là lúc chia tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận