Thiên Tai Càn Quét

Chương 315: Vô Đề

Chương 315: Vô Đề

“Thanh Thanh? Khụ khụ, xảy ra chuyện gì khụ khụ, tại sao lại gấp như vậy.” Thanh âm Thiệu Thịnh An xuất hiện bên cạnh, Kiều Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, thở dài nhẹ nhõm một hơn, tiến lên đi giúp Thiệu Thịnh An mang khẩu trang lên.

“Anh ngồi đây làm gì vậy, em không tìm thấy anh, sắp bị hù chết rồi.” Kiều Thanh Thanh cảm thấy lo lắng ở lồng ngực cuối cùng cũng rơi xuống, cô ngồi xổm xuống trước mặt Thiệu Thịnh An, bắt tay đặt trên đầu gối anh: “Sao không trở về nhà?”

Thiệu Thịnh An cười khổ, khom lưng sờ sờ mắt cá chân mình: “Vừa rồi có người đánh nhau, anh bị chen đẩy, chân bị trật một chút.”

Kiều Thanh Thanh kiểm tra mắt cá chân Thiệu Thịnh An trước, nhấn một cái làm Thiệu Thịnh An đau tới mức hít một ngụm khí.

“Đi, về nhà trước.”

“Khụ khụ, Thanh Thanh, có phải giai đoạn em nói kia tới rồi? Vừa rồi thật nhiều người ho khan, khụ khụ.”

“Anh trước đừng nói chuyện, về nhà lại nói.” Kiều Thanh Thanh đỡ anh đứng lên.

“Xô nước này—”

Kiều Thanh Thanh bất đắc dĩ, ngửa đầu kêu: “Ba! Ba xuống giúp anh ấy một chút!”

Sau hai phút, ba Thiệu xuống dưới, ông đỡ lấy Thiệu Thịnh An, Kiều Thanh Thanh xách nước ở phía sau, ba người cùng nhau lên lầu.

Nơi nơi đều là tiếng ho khan, nghe đến da đầu tê dại.

Chờ tới trước cửa nhà, Kiều Thanh Thanh giúp Thiệu Thịnh An xử lý mắt cá chân bị thương trước, đắp băng sau lại đem thuốc mỡ vừa chế đổ lên một lớp thật dày, lại dùng băng gạc bọc lên.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, giống như tất cả mọi người đều bị bệnh ho khan, ba cho rằng chỉ có nhà chúng ta ho khan, kết quả xuống lầu, mỗi một tầng đều có người ho khan, nghe thật dọa người.” Trong mắt ba Thiệu lộ ra vẻ kinh ngạc. “Ba, lúc ba xuống lầu có phát hiện sương mù bay hay không.” “Có, có đó, thật kì lạ sao lại có sương mù, mùa này cũng không đúng.” Mẹ Thiệu nói: “Mấy năm nay thời tiết cũng không theo quy luật mà! Thanh Thanh, con nói là sương mù có độc sao?”

“Hẳn là vậy, chúng ta cẩn thận chút mang khẩu trang, tạm thời không cần ra cửa, xem chính phủ bên kia có thông báo gì hay không.”

Kiều Tụng Chi xoa xoa cánh tay: “Sao mẹ cảm thấy có chút lạnh.” “Điều hòa mở thấp quá sao?” Mẹ Thiệu vừa nghe bà nói như vậy cũng hậu tri hậu giác cảm nhận được lạnh lẽo.

“Không có, cùng ngày thường giống nhau, mở 26 độ.”

“Tắt điều hòa đi, nếu nóng thì bật quạt.” Kiều Thanh Thanh tìm được điều khiển từ xa tắt điều hòa đi, nhưng quạt vừa bật, Kiều Tụng Chị vẫn nói lạnh, dứt khoát tắt cả quạt.

“Giống như hạ nhiệt độ, nhiệt kế bên ngoài đâu? Con nhìn xem bao nhiêu độ.” Mọi người xem nhiệt kết trên bàn hiển thị 18 độ C, Kiều Tụng Chi rốt cuộc nhớ đến lời con gái nói. Bà ấy không nhịn được đem ánh mắt đặt ở trên người con gái, Kiều Thanh Thanh cảm giác được, hướng về phía bà ấy gật đầu. “Nhiệt độ không khí bình thường!” Ba Thiệu vừa mừng vừa sợ: “Hiện tại là mùa thu, độ ấm này vẫn rất bình thường!”

“Ông trời ơi, hai năm rồi tôi không thấy cái vạch hồng này hạ xuống 30 độ, hiện tại thế mà là 18 độ sao?”

Thiệu Thịnh Phi không hiểu mấy chuyện này, hắn chỉ la hét kêu lạnh. “Quần áo dày đều ở chỗ con, để con đi lấy.” Kiều Thanh Thanh lấy ra một đống lớn quần áo, quần áo nhìn nhiều, kì thật chia đến trên người mỗi người thì mỗi người cũng không được bao nhiêu.

“Trước mặc chắp vá đã, ngày mai con sửa soạn lại không gian một chút, lấy quần áo thu đông cùng chăn ra.”

Mọi người đều thay quần áo mùa thu, Kiều Thanh Thanh mặc một cái áo dài mỏng thêm áo khoác, Thiệu Thịnh An cùng ba Thiệu không sợ lạnh, chỉ mặc một cái áo dài, mẹ Thiệu cùng Kiều Tụng Chi trực tiếp mặc áo lông vào, mẹ Thiệu còn phải mặc áo lông cho Thiệu Thịnh Phi, Thiệu Thịnh Phi không muốn:

“Đủ rồi đủ rồi, không lạnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận