Thiên Tai Càn Quét

Chương 538: Vô Đề

Chương 538: Vô Đề

Uy Thiếu tim nhảy lên một cái hỏi: "Cái gì, tin xấu gì vậy?"

Cùng lúc đó, Kiều Thanh Thanh đứng trên mảnh đất của xã khu Bình Sam, căn cứ Hi Thành, trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, sốc đến mức mất đi năng lực ngôn ngữ.

Vùng nước mênh mông vô tận, giống như quái vật khổng lồ đang há cái mồm to lớn ra, chia căn cứ làm hai khối.

Nói cách khác, giữa căn cứ xuất hiện một đại dương.

Giờ phút này, Kiều Thanh Thanh choáng váng.

Bốn ngày trước, sau khi ăn miếng trả miếng với đám con nhà giàu phiền nhiễu Uy Thiếu, Kiều Thanh Thanh mượn cơ hội đổi thuyền xung kích, nhanh chóng đi đến cộng đồng mới. Mưa không ngừng rơi, rất ít người đi bộ bên ngoài, không có vấn đề tắc nghẽn, nhưng càng gần căn cứ, thuyền xung kích càng đi càng khó khăn. Bởi vì, các công trình kiến trúc ở đây tương đối dày đặc, phế tích còn sót lại sau trận động đất càng nhiều, có lẽ còn có mối liên hệ với bão cát lúc trước, tóm lại địa thế bên này khá cao, nước đọng có vẻ tương đối nông, thuyền xung kích không có cách nào để tiếp tục tiến về phía trước.

Tìm một chỗ yên tĩnh không người cho thuyền xung kích vào lại không gian, ba người Kiều Thanh Thanh bắt đầu đi bộ.

Họ thấy nhiều người sống sót hơn, cũng như xác chết nằm trên đống đổ nát, nổi trên mặt nước. Khắp nơi đều là xác chết thối rữa bốc mùi hôi thối, Kiều Thanh Thanh thậm chí còn cảm thấy trong không khí đều chứa đầy vi khuẩn.

"Càng ngày càng gần căn cứ." Kiều Tụng Chi chờ mong: "Không biết có thể gặp được đội cứu viện hay không.”

Có lẽ nữ thần may mắn cuối cùng đã quan tâm tới họ, vào buổi tối, họ thực sự gặp đội cứu hộ.

“Đi về phía này, doanh trại tạm thời mới ở bên này.”

Kiều Thanh Thanh vào doanh trại bắt đầu đăng ký, cô như thường lệ ôm tâm tình chờ mong bắt đầu tìm người.

“Danh sách trước kia bị mất, công tác thống kê người sống sót sau cơn lốc xoáy còn chưa hoàn thành, hiện tại công tác rất khẩn trương, rất nhiều người đều muốn tìm người thân, các người có thể tự mình lật tìm, chỉ là ngàn vạn lần không được làm hỏng danh sách.”

Kiều Thanh Thanh ngồi xuống, cùng những người sống sót khác lục lọi danh sách. Trải qua nhiều lần thất vọng, lần này trong doanh trại tạm thời không có tên của mấy người Thiệu Thịnh An, cô cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.

"Tôi muốn vào khu dân cư mới để tìm kiếm một tòa nhà để tránh bão, các anh có biết tình hình bên đó không?" Khu Bình Sam cách khu cứu trợ tạm thời không còn xa, Kiều Thanh Thanh muốn tìm hiểu chút tin tức trước.

"Ngay cả khi khu trại bị lốc xoáy phá hủy, chúng tôi vẫn chỉ có thể ở lại đây mà không thể đến cộng đồng mới, cô đoán thế nào?"

Lời này vừa nói ra Kiều Thanh Thanh đã cảm thấy bất an lạ thường, tim đập nhanh hơn.

"Là không biết tình huống bên kia sao? Tôi nhớ rõ các anh có kênh liên lạc nội bộ, không thể dùng kênh liên lạc tới tổng bộ Diệp Sơn sao? Đừng kinh ngạc. Lúc trước tôi là thành viên cung nỏ của đội trị an, cho nên hiểu rõ một chút."

Nhìn người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc quân phục đang ngậm ngọn cỏ, trầm mặc một chút nói: "Kênh thông tin liên lạc bị gián đoạn hoàn toàn, cho dù còn có thể sử dụng cũng không có tác dụng gì, chúng tôi qua không được, bên kia cũng không qua được.”

Bên cạnh có một phụ nữ trẻ đang đăng ký thì thầm: "Căn cứ bị nứt trong trận động đất lớn, nơi đó xuất hiện một mảng đại dương.”

Nghe cô ấy nói, trong đầu Kiều Thanh Thanh trống rỗng.

"Một mảng, cái gì cơ?"

"Một mảng biển. Vị trí nứt nằm ở khu phố Nga Sơn cũ, hiện chúng tôi vẫn chưa tìm ra ranh giới biển ở đâu."

Những lời nói tiếp theo của người phụ nữ, Kiều Thanh Thanh thiếu chút nữa nghe không rõ, cô cắn đầu lưỡi, áy náy nói: "Xin lỗi tôi thất thần một chút, cô nói còn chưa thăm dò được biên giới sao?"

"Đúng, nhân lực không đủ trang thiết bị, chúng ta triển khai công tác cứu viện thì giằng co, thật sự không có cách nào dò xét mảng biển kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận