Thiên Tai Càn Quét

Chương 165: Vô Đề

Chương 165: Vô Đề

Mẹ ruột thương xót Thanh Thanh, chúng ta hãy nói chuyện với bà ấy, đảm bảo với bà ấy thì chắc cũng đồng ý thôi.

Mẹ Thiệu liền nói: “Chuyện này trước tôi cũng có nói với bà ấy rồi, nếu con có bản lĩnh thì cũng không thể thay đổi, phải đối với Thanh Thanh thật tốt, không thể vong ân bội nghĩa với con bé, bây giờ mẹ cũng có ý này, chúng ta đều phải đối tốt với Thanh Thanh, cứ dũng cảm mà sinh không có gì phải sợ cả.”

Thiệu Thịnh An thở dài, nói: “Thực ra vấn đề nằm ở con, con không thể có con.”

Đợi khi Kiều Thanh Thanh tỉnh dậy, mẹ Thiệu giúp cô chuẩn bị nước nóng.

“Dùng nước nóng để đánh răng rửa mặt nha con.”

Kiều thanh Thanh lắc đầu: “Bình thường con hay sử dụng nước lạnh mà.”

“Hôm nay lạnh lắm, con phải dùng nước nóng, nghe lời mẹ. Hôm nay mẹ có nấu sủi cảo còn làm mì xào, con đánh răng rửa mặt nhanh lên rồi ra ăn cho nóng hay là mẹ bê vào phòng giúp con, trong phòng còn ấm mà.”

Điều này làm Kiều Thanh Thanh bối rối. Quả thực mẹ Thiệu đối với cô rất tốt nhưng chăm sóc chi tiết tỉ mỉ như này vốn không phải là tính cách của bà.

Quá chu đáo quá là tỉ mỉ rồi.

Lại nhìn vào ánh mắt của mẹ Thiệu toát ra vẻ thương xót, tội lỗi, đau lòng. Cô đột ngột quay lại tìm bóng dáng của Thiệu Thịnh An.

“Con tìm Thịnh An phải không, nó đi ra ngoài đổ rác rồi, đừng tìm nó nữa, có mau đánh răng đi không nước lại bị lạnh giờ đó.”

Cô biết những chuyện này đều sẽ liên quan đến Thiệu Thịnh An, mỉm cười rồi đi đánh răng chuẩn bị tí nữa đi tìm anh hỏi cho rõ. Khi biết nội dung cuộc nói chuyện của Thiệu Thịnh An với bố mẹ, trong lòng Kiều Thanh Thanh không thể tránh được cảm giác chán nản.

“Em đừng buồn mà, vui lên đi.” ThiệuThịnh An nhẹ nhàng nhéo vào mặt cô: “Thuyền tiếp tế vật phẩm có thông báo mai sẽ phát cà chua, chúng ta cùng đi lãnh nha.”

Kiều Thanh Thanh nắm vào tay anh: “Đừng nhéo em nữa, em mới bôi kem dưỡng, thêm một lúc nữa là tay anh trắng xóa hết đó.”

Thiệu Thịnh An lại xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Thực sự là không đi cùng anh lãnh đồ hả?”

“Đi chứ, dĩ nhiên là đi rồi.” Kiều Thanh Thanh lại nắm vào tay anh, nhìn vào đôi mắt anh nói: “Em yêu anh nhiều lắm.”

“Thanh Thanh ngốc ạ, anh cũng yêu em rất nhiều.” Anh giả vờ suy nghĩ, hỏi: “Nếu anh không nhéo được má của em thì anh có thể hôn em không vậy ạ?”

Kiều Thanh Thanh mỉm cười, cúi xuống hôn lên mặt anh.

Một ngày hè nào đó năm thiên tai thứ ba.

Hôm nay, Kiều Thanh Thanh đang mát xa phần lưng cho Kiều Tụng Chi thì bỗng cảm thấy không khí trong phòng trở nên oi bức. Cô nhấc tay xoa trán, vậy mà lại sờ phải mồ hôi.

“Hình như hơi nóng.” Kiều Tụng Chi nói mình toát mồ hôi, cười khen tay nghề Kiều Thanh Thanh tiến bộ, mát xa trúng phóc huyệt vị, đổ mồ hôi chắc chắn là vì đang đào thải độc tố.

Kiều Thanh Thanh dở khóc dở cười: “Không thần kỳ vậy đâu mẹ, chẳng qua trời hơi nóng thôi, để con cởi áo khoác đã.”

Trong phòng đang mở hệ thống sưởi, hôm qua Kiều Tụng Chi bị trật eo nên cô đã đặc biệt mở hệ thống sưởi dưới sàn rồi mát xa cho mẹ. Lúc này cô vẫn chưa nghĩ nhiều, cởi áo khoác trước, sau đó cởi thêm một chiếc áo lông. Cởi áo lông xong vẫn thấy nóng, cô lại cởi thêm lớp áo nữa.

“Thực sự rất nóng đấy.” Kiều Tụng Chi chỉ mặc một bộ quần áo ngồi dậy, nhíu mày lấy tay quạt gió: “Mà con mở sàn sưởi bao nhiêu độ vậy?”

Kiều Thanh Thanh tiện lời đáp: “Hai mươi ạ.” Biểu cảm trên gương mặt cô bỗng cứng đờ, vội vàng ném chiếc áo choàng đã cởi ra lên giường, lao tới bên cửa sổ mở cửa ra.

Cửa sổ lâu rồi không mở nên hơi kẹt, khi kéo mạnh ra còn có nước đá tan chảy vào, nhỏ giọt lên tay Kiều Thanh Thanh.

Không phải nước đá tan mà là nước ở nhiệt độ bình thường.

Ngẩng đầu lên xem, thấy nước đang chảy róc rách trên mái nhà, nghiêng đầu còn thấy được nước đá chảy từ trên mặt tường xuống, để lại từng vết nước loang lổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận