Thiên Tai Càn Quét

Chương 212: Vô Đề

Chương 212: Vô Đề

“Để con mở cửa, sao lại ngộp như vậy chứ.” Trịnh Tú Nghi mở cửa sổ, trông thấy giữa không trung có khói vô thức ngẩng đầu nhìn xem, xém chút nữa rơi mất nửa cái mạng.

“Cháy rồi, trên lầu cháy rồi!”

Ở tầng dưới, Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An vừa xuống đến lầu một, anh giúp cô phủi lớp tro đen bám trên người.

“Không cần phủi sạch đâu, chờ em về nhà thay quần áo là được.”

Thiệu Thịnh An đau lòng sờ tóc của cô, phần đuôi tóc đã bị cháy. Ngón tay vừa sờ vào phần tóc cháy đã bị đứt ra.

“Không sao đâu, về nhà anh giúp em cắt nó đi”. Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn tòa nhà thứ ba, trong mắt tràn ngập lo lắng: “Đám lửa này có thể sẽ thiêu cháy cả tòa nhà, tòa nhà thứ tư của chúng ta cũng không an toàn.” Thời tiết này nhiệt độ rất cao, dù là hai tòa nhà khoảng cách năm sáu mét, lửa cũng không thể từ trên mặt đất đốt tới, nhưng cô sợ cả tòa nhà bốc cháy làm lửa bắn tung toé, chỉ một đốm lửa rơi xuống tòa của họ khả năng đều sẽ gây nên hoả hoạn. Lầu 7 trở xuống đều không có người ở.

“Về nhà đi, chúng ta thương lượng cùng lầu 7 với 802 một chút, mỗi gia đình cử ra hai người đi kiểm tra cả khu, phát hiện vấn đề có thể kịp thời loại bỏ.”

“Cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Hai người đang thảo luận, mặt trời chói chang không cho người ta mở mắt nổi nhưng giờ khắc này không biết vì cái gì mà trái tim của cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô ngẩng đầu, đồng tử trong nháy mắt co vào.

Cô nhìn thấy cái gì?

Kiều Thanh Thanh vô thức quay đầu nhìn về phía tòa nhà thứ ba lại quay đầu nhìn về phía tòa nhà thứ tư, xác định mình không nhìn lầm, tầng trên cùng của tòa nhà thứ ba đang bốc cháy, tầng cao nhất của tòa thứ tư cũng bị cháy.

“Tại sao có thể như vậy?”

Sự hoảng sợ và kinh hoàng lướt qua tim cô, chớp mắt một cái, Kiều Thanh Thanh dưới chân mềm nhũn, cô sợ hãi giữ chặt cánh tay của chồng để cho mình đứng vững.

“Thanh Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cháy rồi, tầng tám cháy rồi!” Cuối cùng cô cũng mở miệng, Kiều Thanh Thanh cho rằng mình nói rất lớn tiếng để cảnh báo nhưng kỳ thật giọng của cô rất nhỏ, vừa run rẩy vừa sợ hãi.

Nhưng sau khi hét lên, sức mạnh một lần nữa tràn ngập tứ chi của cô, cô dùng sức kéo lấy Thiệu Thịnh An còn chưa hiểu chuyện gì nhắm hướng về nhà mà chạy.

Anh bị cô kéo chạy, cũng ngẩng đầu lên xem thật đúng là cháy rồi, khói đặc mịt mù từ nhà 802 chui ra ngoài, cùng khói từ tầng tám của tòa nhà thứ ba tụ lại không trung, ngưng tụ thành một đầu rồng đen ngòm.

Giống như cô, lúc đầu anh cũng không thể tin, sau đó nhớ tới người thân trong nhà lòng như thắt lại. Không còn là Kiều Thanh Thanh lôi anh chạy mà trở thành hai người lôi nhau chạy thật nhanh.

Ba Thiệu đúng lúc đi lên lầu một, gặp cả hai chạy rất nhanh, còn cảm thấy kỳ quái: “Hai con làm gì chạy nhanh vậy, bên kia lửa tắt rồi sao?”

“Ba! Trên lầu cháy rồi, mau về nhà dập lửa!”

“Cái gì?” Ba Thiệu cho rằng mình nghe lầm, ông mới xuống lầu, lúc xuống lầu trong nhà còn rất tốt mà.

Do dự hai giây, con trai và con dâu đã vượt qua ông chạy lên lầu. Ông đuổi theo sát, chạy thở hồng hộc.

Lúc Kiều Thanh Thanh và mọi người chạy đến lầu 7, hai gia đình ở lầu 7 đều phát hiện đám cháy đều vây quanh ở lầu tám, Vương Gia Hân gõ cửa nhà bà Trịnh.

“Mở cửa nhanh đi, chú Trịnh chú Trịnh nhà chú cháy rồi!”

“Trịnh Thiết Huy, nhà ông cháy rồi! Mau mở cửa ra!”

Trông thấy hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh chạy tới, chú Vương vội hét lên: “Thanh Thanh, bên cạnh nhà con cháy rồi, thế nhưng nhà bà Trịnh không mở cửa, làm sao bây giờ đây? Trời ơi! Khói thật là nhiều, khụ khụ.”

Lại nhìn về phía cửa nhà mình, bà Vương chống gậy dựa vào cửa ho khan, cửa đang mở.

Ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Thanh Thanh, bà ấy nói: “Thanh Thanh, mẹ con đã mở cửa rồi, bà đã thông báo cho mẹ con rồi..
Bạn cần đăng nhập để bình luận