Thiên Tai Càn Quét

Chương 131: Vô Đề

Chương 131: Vô Đề

Trịnh Thiết Huy vội vàng nói: "Cháu cũng không nên trách Kiện Dân, ông ấy cũng là có lòng tốt, nghĩ rằng mọi người có thể hỗ trợ giúp đỡ nhau vượt qua gian nan. Chuyện này cũng trách chú, là chú không thể ngăn cản họ, sớm biết trước như vậy chú đã tìm hai cháu nói chuyện rồi, còn hơn là để xảy ra tình trạng này. Bây giờ tình hình khó khăn như vậy, mọi nơi đều ngập hết, tòa nhà này của chúng ta cũng chỉ còn lại hai lầu, đến thời điểm này còn không đoàn kết, xích mích với nhau thì tổn thương hòa khí lắm.”

"Loại này hòa khí cháu không cần." Kiều Thanh Thanh cất cao giọng, cố ý để cho người ở lầu dưới chưa đi xuống nghe thấy.

“Từ khi có nạn lụt đến bây giờ, nhà chúng cháu có thể tiếp viện cho hàng xóm, cũng sức cùng lực cạn rồi. Thuyền kayak, thuyền phao, thiết bị lặn, tất cả những thứ đó đều là nhà cháu bỏ tiền mua. Vì vậy lúc đầu cháu thu tiền, sau đó cũng không tính toán kỹ nữa, thuyền nhà cháu xung phong đưa đón hàng xóm bao nhiêu lần nhiệt độ giảm sâu. Nhà cháu còn phát cho hàng xóm mỗi nhà một cuộn nhựa dẻo để bịt cửa sổ, mấy ngày trước còn đưa cho nhà 701 và nhà 702 một đôi giày trượt băng. Đối xử với hàng xóm yêu thương và hòa thuận, cháu chỉ làm được đến vậy thôi. Cháu tự nhận là nhà cháu đã giúp hết khả năng cho phép rồi, hôm nay mọi người chặn cửa nhà cháu, cưỡng ép Thịnh An, là mọi người không nhớ đến tình xưa lúc trước, vậy nên cháu cũng không cần nói chuyện khách khí với mọi người nữa. Chú Trịnh, chú đừng lấy bộ dạng oai phong lẫm liệt của chú đến đây bịt miệng cháu nữa, chuyện xảy ra hôm nay chú cũng có trách nhiệm không nhỏ đâu. Dáng vẻ vừa rồi chú giải thích kia chỉ chứng tỏ chú vô cùng dối trá, cháu nghe mà muốn ói.”

Kiều Thanh Thanh nói những lời này vang vọng, không nể tình Trịnh Thiết Huy chút nào. Ông ta nghe đến cuối thì mặt xanh lại.

“Chú, chú…”

“Cánh cửa này là lúc đó nhà cháu làm, chú bù tiền cho nhà cháu, bây giờ cháu trả tiền lại cho chú, cháu muốn phá cánh cửa này đi.” Kiều Thanh Thanh nháy mắt với Thiệu Thịnh An.

Thiệu Thịnh An hoàn toàn không có không gian phát huy, vì vậy anh chỉ có thể đứng ở bên cạnh Kiều Thanh Thanh ủng hộ cô, lúc này thấy cô sắp xếp nhiệm vụ cho mình thì anh lập tức hiểu ý, quay đầu gọi người: “Ba, ba lấy hòm dụng cụ ở trong phòng chứa đồ tới đây, chúng ta dỡ cửa.”

Ba mẹ đứng ở cửa đã nghe toàn bộ câu chuyện đã tức giận không nhịn được từ lâu rồi. Vừa nghe thấy vậy, ba Thiệu lập tức lên tiếng trả lời rồi quay vào trong nhà lấy hòm dụng cụ đến.

Trịnh Thiết Huy cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, càng không nghĩ nhà Kiều Thanh Thanh nói dỡ cửa thì dỡ cửa luôn, không một động tác thừa.

“Thanh Thanh à, cháu đừng kích động.”

“Tránh ra một chút, đừng dập đầu trước cửa nhà tôi.” Ba Thiệu la lên đi về phía trước khiến Trịnh Thiết Huy chỉ có thể tránh ra.

Ba Thiệu lành nghề, trước kia cũng làm sửa chữa cửa, dụng cụ ở trong tay ông xoay chuyển như hoa vậy, trình độ điêu luyện. Thiệu Thịnh An giúp ba Thiệu phá bỏ cửa sắt ở cầu thang đi, đặt lại cánh cửa ở trước nhà Kiều Thanh Thanh một lần nữa. Như vậy là, sau này những người khác có thể tùy ý ra vào lầu tám nhưng muốn gõ cửa nhà Kiều Thanh Thanh thì cánh cửa sắt này chính là lớp bảo vệ bậc nhất.

“Tụng Chi à, bà nhìn xem, như này còn ra thể thống gì nữa. Dù sao thì bà cũng khuyên một câu đi, người trẻ không thể hành động theo cảm tính như vậy được.”

Nhìn cửa ở cầu thang trơ trụi, Trịnh Thiết Huy khó chịu vô cùng.

Ông ta là một người hay lo nghĩ, nếu không ông ta đã không chuyển về ngôi nhà cũ không có thang máy này ngay sau khi khu biệt thự vừa bị ngập lụt, còn bỏ ra rất nhiều tiền để lắp cửa chống trộm và cửa sổ chống trộm. Ông ta dự đoán rằng sau này có thể sẽ không yên bình, sợ có ăn trộm quấy nhiễu người trong nhà .
Bạn cần đăng nhập để bình luận