Thiên Tai Càn Quét

Chương 531: Vô Đề

Chương 531: Vô Đề

Cô gái vẫn giãy dụa, la hét đến khàn cả cổ, một quân nhân chạy xuống hỗ trợ, bị cô gái tát một cái.

Thiệu Thịnh Phi che mặt, nhìn thôi cũng cảm thấy đau mặt rồi. Hắn quay đầu nhìn Kiều Thanh Thanh hỏi: “Em gái, chúng ta có đi đến đó không?” chỉ vào mái che.

“Chúng ta không đi.” Kiều Thanh Thanh nói.

Cuối cùng cô gái cũng không còn sức lực, Tô Tông đỡ cô gái vào trong mái che, lại chạy xuống hỏi bọn họ muốn tiếp tục lên đường hay là đến vùng đất trên cao. Nói là vùng đất cao, nơi đây thực ra là một đống đổ nát, may mắn không bị lốc xoáy thổi qua, sau khi liên tục mưa to, địa hình cao hơn so với xung quanh một chút, được các quân nhân chọn làm địa điểm tái định cư tạm thời.

“Chúng ta dự định tiếp tục lên đường.” Kiều Thanh Thanh nhìn thấy bên ngoài mái hiên chất đống những thứ giống như thuyền xung kích: “Các anh định chờ nước đọng sâu hơn một chút rồi mới dùng thuyền xung kích dời đi sao?”

“Đúng vậy, hầu hết mọi người đều bị thương, không có cách nào lội nước đi, có thuyền xung kích sẽ nhanh hơn một chút, nhưng mực nước hiện tại không đủ sâu, không có cách nào dùng thuyền xung kích được.” Tô Tông thở dài: “Chỉ tìm được một cái lành lặn, hai cái hỏng rồi, còn phải sửa lại.”

Một quân nhân khác nói với Kiều Thanh Thanh sau khi nghe bọn họ nói chuyện: “Sau trận động đất, chúng tôi không liên lạc được với tổng bộ, không biết tình hình bên kia thế nào, hơn nữa hiện tại trên đường có quá nhiều yếu tố không an toàn, hay là các người cứ ở lại trước, đến lúc đó đi cùng bọn tôi, nhiều người sẽ an toàn một chút.” Anh ta đặt tay lên hông mình, bên kia có một khẩu súng.

Kiều Tụng Chi cảm thấy có lý, nhưng vẫn quay sang hỏi ý kiến của con gái.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Bọn tôi sẽ đi luôn.”

“Vậy được rồi, mấy người chú ý an toàn, tôi lấy chút thức ăn cho mấy người.”

Kiều Thanh Thanh ngăn cản Tô Tông: “Ở đây cần tiêu hao nhiều thức ăn, không cần đưa cho bọn tôi, bọn tôi sẽ tìm kiếm trên đường đi, có lẽ có thể tìm được thức ăn từ trong nước, vậy bọn tôi đi đây.”

Họ nói đi là đi, chèo thuyền kayak tránh tất cả những nơi nước chảy xiết, nghi ngờ có hố sâu và khe rãnh, chậm chạp nhưng kiên định đi về phía núi Diệp Sơn.

Màn mưa rất dễ nhầm lẫn tầm nhìn, gió và dòng nước đôi khi sẽ trở thành lực đẩy, đôi khi lại trở thành lực cản, tình hình dưới nước không rõ ràng, thỉnh thoảng sẽ đâm vào chướng ngại vật khiến thuyền kayak xoay tròn và va chạm với một xác chết trôi nổi.

“Bình tĩnh một chút, mau rời đi.” Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói.

Thi thể trương phình trước mắt này làm cho người ta sợ hãi, Kiều Thanh Thanh không dám tưởng tượng nếu như lỡ đụng phải một cái thì thi thể kia có nổ tung ngay lập tức không, cảnh này khiến cho người ta phải đề phòng.

Thuyền kayak mới đi được ba bốn mét thì phía sau có tiếng động lớn, tiếng nước bắn tung tóe, như thể có rất nhiều thứ bị ném xuống nước.

Một ít rơi xuống trên người Kiều Thanh Thanh mang theo một mùi tanh, Kiều Tụng Chi vội vàng nói: “Mau mau, đi xa một chút.”

Đến khi đi xa hơn, Kiều Tụng Chi mới thở ra một hơi, đè xuống cảm giác nôn mửa trong cổ họng, nói: “Nhanh rửa đi.”

Cũng may cả ba người đều mặc áo mưa, cởi áo mưa ra và rũ qua trong nước một cái là có thể rửa sạch những mảnh thi thể văng tung tóe, Thiệu Thịnh Phi hỏi: “Nước ở đây cũng hôi thối, nước ở đâu cũng bốc mùi hôi thối.”

Tay Kiều Tụng Chi hơi cứng lại, Kiều Thanh Thanh cười nói: “Không nhìn thấy coi như không biết, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Người chết nhiều như vậy, nửa tháng sau trời mưa liên tục, nước đọng dần dần sâu, xác mới phân hủy tan vào trong nước đọng, tự nhiên sẽ bốc mùi hôi thối.

Cầm áo mưa lên, Kiều Thanh Thanh lấy nước khử trùng phun qua một lượt, xem như là để an ủi tâm lý, sau đó lại mặc vào.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận