Thiên Tai Càn Quét

Chương 497: Vô Đề

Chương 497: Vô Đề

“Con nghĩ ông trời vẫn còn đang cho chúng ta cơ hội.” Thiệu Thịnh An cười nói, anh cố gắng hết sức dùng sự lạc quan xua tan vẻ u ám trên gương mặt ba mẹ.

Mẹ Thiệu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy con trai nói rất có lý: "Lúc trước mẹ xem tin tức hàng tuần trong căn cứ, trong đó có các chuyên gia nói mưa axit có tác dụng đối với các loại côn trùng sống trong lớp sương mù dày

đặc, nếu như mưa axit xảy ra khi có sương mù thì chẳng phải côn trùng trong sương mù sẽ chết hết sao? Đáng tiếc sau khi sương mù kết thúc thì trời mới mưa, có lẽ đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho chúng ta, trận động đất vừa đi qua mấy ngày, chúng ta còn gặp phải bão cát, nước trong túi chỉ còn một ít, bây giờ trời mưa, không những chúng ta có nước uống mà những người sống sót khác cũng có nước uống.”

Mẹ Thiệu càng phân tích, càng cảm thấy hy vọng.

Dù luôn mắng ông trời không chừa cho con người một con đường sống, nhưng trong lòng mẹ Thiệu vẫn luôn hi vọng, mong ông trời sẽ phát lòng nhân ái để mọi người có thể sống sót thật tốt.

"Mau lấy nước đi, ba sắp không chờ kịp uống nước rồi." Ba Thiệu cười ha hả. Bọn họ lấy chai rỗng ra đựng nước, sau đó thêm những viên lọc nước vào, cuối cùng cũng bổ sung nước xong.

"Hình như mưa càng lúc càng lớn, chúng ta phải tìm chỗ trú mưa." Thiệu Thịnh An nói, chăn khẩn cấp có thể giữ ấm, nhưng thời gian dài dầm mưa chắc chắn nó cũng không chịu nổi.

Mấy người Kiều Thanh Thanh cũng tránh mưa ở đây, nước mưa rơi trên lều phát ra tiếng ồn khiến người ta phiền não.

“Em gái, anh gọt xong rồi.” Thiệu Thịnh Phi đưa cho Kiều Thanh Thanh rễ củ đã gọt xong vỏ.

Lúc đó Kiều Thanh Thanh đã không lấy rễ củ ở chỗ khe đất nứt kia, sau đó lúc đi đường lại nhìn thấy một đám đất nứt nữa, chỗ đất đó bị động đất làm nứt ra, lộ ra rất nhiều cây thực vật. Nhưng cô cũng chẳng thiếu đồ ăn, vậy nên chỉ lấy một củ về ăn thử.

“Cảm ơn anh cả, anh đưa em đi.” Kiều Thanh Thanh đặt nó ở trên mâm, dùng dao nhỏ cẩn thận cắt thành từng miếng, cô chọn miếng nhỏ nhất để ăn thử. Vừa cắn thử thì có vị chát, sau đó càng nhai thì càng chát hơn, dần dần cô cảm thấy dường như miệng mình rất ngứa. Kiều Thanh Thanh phán đoán cẩn thận nó có ăn được và nó có nguy hiểm hay không. Cuối cùng cô nuốt xuống.

“Không ăn được thì nhổ ra đi, mẹ nhìn con ăn trông khó chịu quá.”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Không sao mẹ, con ăn có một chút thôi, phần còn lại thì thử nấu chín xem sao.”

Kiều Tụng Chi không còn cách nào khác với con gái, cô nói nấu chín rồi thử lại nhưng cô nói lúc không có điều kiện dùng lửa để nấu thì phải phán đoán xem có thể ăn sống được hay không.

Bếp cồn chập chờn ánh lửa màu xanh, nước ở trong nồi sôi rất nhanh, Kiều Tụng Chi bỏ chỗ rễ củ còn thừa vào trong nồi, dùng muôi cẩn thận khuấy đều để chúng không dính vào nồi.

Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc nhìn nồi, xong nhắc nhở Kiều Tụng Chi: "Mẹ Kiều, có thể thêm đường rồi."

“Tại sao Phi Phi lại thấy phải cho thêm đường vậy nhỉ.”

“Nấu chè thì phải cho thêm đường ạ.” Thiệu Thịnh Phi nói điều tất nhiên khiến Kiều Tụng Chi bật cười rồi khuấy thêm mấy cái nữa. Bà ấy cảm thấy đồ trong nồi quả thực là giống với khoai lang đỏ, chẳng trách Phi Phi cho rằng là đang nấu chè.

Vậy là cuối cùng Kiều Tụng Chi cho thêm hai muôi đường trắng, lúc đóng nắp lọ đường lại, Kiều Tụng Cho cảm giác được ánh mắt chăm chú của Thiệu Thịnh Phi nhìn chiếc lọ trong tay mình. Bà ấy dịu dàng hỏi: “Phi Phi muốn ăn đường sao?”

“Ưm, ưm.” Thiệu Thịnh Phi gật đầu không ngừng: "Con có thể ăn một chút xíu đường không, con sẽ nhớ đánh răng trước khi ngủ."

"Dĩ nhiên là có thể. Thanh Thanh à, còn trà sữa không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận