Thiên Tai Càn Quét

Chương 144: Vô Đề

Chương 144: Vô Đề

“Lúc chúng ta kết hôn không mời ông ấy, nhưng em chỉ hơi lạnh lùng với ba. Lúc chuẩn bị vật tư em nói không cần thông báo với ông ấy, hôm nay anh phát hiện hình như em rất hận ông ấy.”

“Về nhà em sẽ kể cho anh sau, chúng ta về nhà trước đã, gió to rồi.”

Quay lại chỗ Lâm Minh Dũng, ông ta thu hồi ánh mắt, ông ta cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cho dù là cái tát kia hay là ánh mắt hóng hớt tò mò nghiên cứu của đồng nghiệp cũng khiến ông ta khó chịu.

“Giám đốc Lâm, anh sao rồi?”

“Chú Lâm, cháu, cháu không biết nha, chú không sao chứ?”

Lâm Minh Dũng hất bàn tay Đỗ Kiệt đang đỡ mình ra, sau đó hít sâu một hơi rồi lại đeo khẩu trang vào. Ông ta buồn bực nói: “Gia môn bất hạnh, khiến mọi người chê cười rồi.”

“Đâu có, đâu có, đây là chuyện nhà của anh, trẻ con không hiểu chuyện phải từ từ dạy."

Các đồng nghiệp mau chóng xoa dịu, Đỗ Kiệt bất an nói sang chuyện khác: “Sắp ba giờ rồi, chú Lâm, nhiệm vụ đội trưởng Trần giao cho chú.”

“Ồ, đúng rồi, vẫn còn nhiệm vụ nữa, ngồi lên vị trí này thì phải gánh vác trách nhiệm, không thể vì chuyện riêng của tôi mà ảnh hưởng nhiệm vụ đi thăm hỏi được. Thật sự có lỗi, thật sự xin lỗi mọi người, chúng ta đi thôi.”

Cả nhóm bảy tám người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường đi đề cập đến những đề tài khác, quăng tai nạn bất ngờ kia vào trong gió rét, xua tan không khí ngột ngạt.

Đường đi sau đó rất thuận lợi, lúc về đến nhà thì đúng lúc Kiều Tụng Chi tỉnh lại. Mẹ Thiệu bận tới bận lui chăm sóc Kiều Tụng Chi, ba Thiệu vội vàng nấu nước nóng cho bọn họ lau chùi. Nằm viện một tuần lễ, Thiệu Thịnh An chỉ về nhà có một lần, ba Thiệu và mẹ Thiệu đều biết tình hình của Kiều Tụng Chi đã ổn định thì tương đối an tâm.

“Trong bệnh viện cái gì cũng tốt, chỉ có điều ban đêm lạnh đến mức không ngủ được.” Kiều Tụng Chi cười nói.

“Bà chịu khổ rồi, mọi người không ở nhà, ban đêm tôi cũng lo lắng đến mức không ngủ được." Mẹ Thiệu nắm tay Kiều Tụng Chi, xúc động nói: “Vẫn may mọi người cũng thuận lợi bình an quay về, cả nhà chúng ta lại đoàn tụ.”

Mẹ Thiệu vừa nói mắt vừa đỏ lên.

“Mẹ, có phải nhà xảy ra chuyện gì không, hay là tiểu khu xảy ra chuyện." Kiều Thanh Thanh cảm thấy không đúng, mẹ Thiệu không phải người đa sầu đa cảm như vậy mà.

Mẹ Thiệu lau nước mắt: "Trong tiểu khu có nhiều người chết lắm, thế giới này quá độc ác rồi, cũng không biết là chết đói hay là chết rét nữa, mẹ nhìn mà thấy buồn."

Thiệu Thịnh An cau mày: "Ba ngày trước lúc con trở về thì không có chuyện này, mấy ngày nay mới xảy ra sao?"

Anh nhớ lại lần trước lúc đi lĩnh vật tư, có thấy một phụ nữ trung niên khóc lóc với quân nhân đòi công lý cho người mẹ chết đói của mình. Chẳng lẽ tiểu khu Kim Nguyên của bọn họ cũng xảy ra những chuyện tương tự sao.

“Là chuyện sau khi con trở lại bệnh viện.” Ba Thiệu than thở.

“Trước khi hai con đưa bà thông gia đi viện một ngày, không phải thuyền vật tư bên kia mới ra thông báo rồi sao, thông báo nói sau này lĩnh vật tư phải tự đi lĩnh, không được lĩnh hộ nữa. Hai ngày trước phát vật tư, quả nhiên là không cho người khác lĩnh hộ, lý do gì cũng không được. Đám người tiểu Trần ở dưới lầu đều phải cõng anh Điền và chị Điền đi lĩnh vật tư.”

Kiều Tụng Chi nghe lấy làm lạ: “Vậy tại sao bà thông gia lại nói có nhiều người chết vậy?”

“Bà thông gia, bà không biết đấy thôi, chính vào ngày hôm sau đó, tiểu khu của chúng ta mang đến rất nhiều thi thể, không phải vừa mới chết đâu mà là chết đã lâu rồi. Tiểu khu chúng ta nhìn thì bình thường không có gì, nào biết được trong nhà nhiều người cũng cất giấu người chết như vậy. Bây giờ ở điện phòng bên kia cũng chôn đầy người chết rồi, ngày hôm qua tôi đếm thử, đào hơn mười bảy cái hố rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận