Thiên Tai Càn Quét

Chương 455: Vô Đề

Chương 455: Vô Đề

Một đám người đeo sọt, khoảng ba, bốn mươi người đi theo nhóm, cầm trong tay không phải dao phay thì là lưỡi hái, nam nữ già trẻ đủ cả, chỉ vài người giơ cây đuốc lên, ở giữa có người đạp một chiếc xe đạp cải tiến dùng lốp gỗ. Tiếng động bọn họ nghe thấy lúc đầu chính là tiếng lốp xe gỗ ma sát với mặt đất.

"Đây là người của căn cứ, kết bạn với nhau ra ngoài đào rau củ dại, rất thường gặp." Đội viên đội an ninh thở phào một hơi: "Xuống dưới đi, chúng ta đuổi theo bọn họ, bắt đầu tuần tra từ con đường chính họ đi để đào rau." Đây cũng là một cách bảo vệ bọn họ.

"Rõ." Kiều Thanh Thanh xuống tầng, gặp Thiệu Thịnh An ở tầng hai.

“Đi thôi.” Thiệu Thịnh An dắt tay cô, hai người cùng nhau đi xuống.

Đội ngũ đào rau củ dại kích động trò chuyện với người của đội an ninh, đồng loạt bày tỏ rằng giờ đã an toàn hơn nhiều.

Đội ngũ một lần nữa lên đường. Ngày đầu tiên tuần tra dã ngoại không gặp bất cứ vấn đề gì. Sáu giờ tối hôm đó, nhóm Kiều Thanh Thanh về tới căn cứ. Mặc dù hai người là vợ chồng nhưng ký túc xá vẫn được chia nam nữ riêng. Lần này Kiều Thanh Thanh sống không hòa thuận với bạn cùng phòng cho lắm. Có điều cô tới làm việc chứ không phải kết bạn, hợp nhau thì thân hơn chút, không hợp thì khách sáo hơn, đây cũng không phải vấn đề lớn.

Tám rưỡi tối, tiếng còi cảnh sát vang lên, lại bắt đầu một đợt diễn tập phòng chống động đất xảy ra. Mùa đông, mọi người liều mạng chạy, toàn thân toát đầy mồ hôi giữa gió lạnh.

Kết thúc diễn tập, Kiều Thanh Thanh thay một bộ quần áo khác, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Chín giờ sáng hôm sau, bọn họ lại lần nữa đi ra ngoài tuần tra.

Đêm qua trời đổ một cơn mưa bụi, không khí bên ngoài có thêm mùi ẩm ướt cùng mùi thối rữa.

"Không có ánh mặt trời, quần áo cứ hôi rình, trời mưa quần áo càng hôi hơn."

"Đúng đấy, mùi trong không khí cũng là lạ."

Đội trưởng tiểu đội nói: "Trời mưa tốt mà, rau củ dại sẽ nhanh chóng mọc ra, đội ngũ đào rau củ dại không phải đi quá xa để đào nữa. Haiz, nhân lực của chúng ta không đủ rồi, tuyến đường tuần tra đã được hoạch định tối ưu, tiếc rằng vẫn chẳng thể bao phủ phạm vi ra toàn bộ vùng dã ngoại."

Trưa hôm nay, bọn họ đang ăn lương khô dưới một công trình kiến trúc thì bỗng thấy ánh lửa xuất hiện cách đó không xa.

"Sao lại cháy rồi? Trời tối đen như mực thế này dễ xảy ra sự cố lắm."

"Đúng vậy, chẳng phải tháng trước mới có một nhà máy ở xã khu Bình Sơn bị cháy hay sao? Đến giờ vẫn chưa bắt được người đốt lửa, không hiểu ai lại lãng phí xăng đi phóng hỏa vậy nữa."

"Muốn qua xem thử không?"

Đội trưởng tiểu đội lắc đầu: "Hơi xa, đằng kia không thuộc phạm vi tuần tra của chúng ta."

Vừa nói xong, một cột khói hình nấm bỗng bốc lên phía đó, mặt đất rung động ầm ầm.

"Trời đất ơi, một vụ nổ lớn!"

Bầu trời phía trước bị nhuộm thành màu cam đỏ.

"Chúng ta không kham nổi trường hợp này đâu, xem xem máy bay Diệp Sơn có ra mặt không đi."

Bốn, năm phút sau, Kiều Thanh Thanh nghe thấy âm thanh trên bầu trời, ngẩng đầu thì thấy hai chiếc máy bay lao vụt qua từ phía căn cứ, hướng thẳng tới khu vực vừa nổ lớn đang bốc cháy.

Đội trưởng cũng thấy hai luồng sáng trắng trên trời, không nhìn nữa: "Được rồi, kết thúc giờ nghỉ trưa, tiếp tục tuần tra."

Trong khi tuần tra, bọn họ gặp thêm một đội ngũ đào rau củ nữa. Trong đám người, Kiều Thanh Thanh thấy một gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Lúc nhận ra người kia, tay cô bất giác run lên.

“Sao vậy Thanh Thanh?” Thiệu Thịnh An nhạy bén phát hiện cảm xúc của cô, nghiêng đầu quan tâm hỏi thăm.

Kiều Thanh Thanh nhắm mắt rồi mở to mắt nhìn về phía đám người kia: "Em thấy người nọ... người phụ nữ bị em giết bằng cung kia."

Thiệu Thịnh An sửng sốt một lát mới hồi hồn, anh lập tức nhìn qua xem thử, tuy nhiên bản thân anh lại không biết tướng mạo người nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận