Thiên Tai Càn Quét

Chương 502: Vô Đề

Chương 502: Vô Đề

Ở một doanh trại tạm thời nào đó, Thiệu Thịnh An đội mưa đi trên đường bùn đất. Anh đi ngang qua một nhóm người vừa được cứu sống từ bên ngoài đi vào. Anh ngẩng đầu lên cẩn thận tìm kiếm một hồi, sau đó thất vọng thu hồi ánh mắt lại, cúi đầu vội vàng lên đường.

Anh nhanh chóng đi đến trước một cái lều, mở cửa lều ra rồi đi vào trong.

“Con tìm được cái này, không có điều kiện nấu chín nên là mọi người ăn sống đi.” Anh không cởi áo mưa xuống mà chỉ lấy một túi đồ giống khoai lang trắng từ túi bên hông ra.

Trong lều không chỉ có ba người nhà họ mà còn có hơn hai mươi người nữa. Vừa lấy đồ ra thì đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, mẹ Thiệu còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.

Có một chiến sĩ tuần tra đi ngang qua bên ngoài lều vải không đóng kín.

Sắc mặt Thiệu Thịnh An không thay đổi, cắt rễ củ ra thành ba miếng, chia cho ba mẹ mỗi người một miếng.

“Ba mẹ ăn đi.” Anh nhẹ giọng nói. Những thứ này có thể ăn sống, là bác sĩ trong doanh trại nói. Miệng lưỡi tê buốt chỉ là chuyện nhỏ khi đang đói bụng, chết đói mới là chuyện lớn. Tất nhiên là họ chưa tới bước đường cùng là chết đói nhưng nguy cơ thiếu thức ăn vẫn đang luôn thường trực trên đỉnh đầu. Mặc dù tìm được doanh trại để cho bọn họ tạm thời tránh, cũng nhận được một chút thức ăn để miễn cưỡng duy trì sinh mạng, nhưng Thiệu Thịnh An vẫn cảm thấy bất an.

Việc thiếu thốn thức ăn và thuốc men ở khu tị nạn tạm thời này khiến anh cảm thấy bất an, thời tiết khắc nghiệt kéo dài không có chuyển biến tốt khiến anh lo lắng.

Chỉ có tích trữ thức ăn mới có thể khiến Thiệu Thịnh An yên tâm hơn một chút. Người phải ăn no thì mới có sức lực, nếu không may gặp phải nguy hiểm thì mới có sức để chạy thoát thân. Thức ăn mà doanh trại phân phát quá ít, Thiệu Thịnh An rất cảm ơn những thức ăn kia, ít nhất cũng giúp họ giảm bớt áp lực sử dụng bánh quy đang nhét ở trong ba lô. Ăn không no cũng không sao, anh có thể ra ngoài tìm thức ăn bổ sung.

Mẹ Thiệu cắn một cái, đồ này không nấu chín thì rất khó ăn. Vị đắng cứ đọng lại ở cổ họng và đầu lưỡi, cả miệng cũng tê buốt, đến nói chuyện cũng khó khăn. Lúc mẹ Thiệu nuốt miếng đầu tiên của rễ củ này xuống thì cảm thấy vị đắng từ trong miệng lan xuống bụng rồi lại tràn lên ngực khiến cho mắt bà đỏ lên.

“Thịnh An, con đừng đi tìm nữa, chúng ta ăn vật tư được phát là đủ rồi.” Mẹ Thiệu nói. Loại thực vật rễ củ này xuất hiện ở trong khe đất nứt, sức mạnh của trận động đất đã xé toạc những vùng đất rộng lớn, lật tung những rễ củ mọc sâu trong đó và nuôi sống những người sống sót. Ngày hôm trước họ đến doanh trại, nơi này có lều vải có thể tránh mưa, ngủ yên giấc, điều duy nhất chưa đủ chính là thiếu hụt thức ăn. Lượng thức ăn phát xuống chỉ là để chống chết đói, cả ngày vẫn trong tình trạng đói bụng. Thịnh An nói bánh quy nhét ở trong ba lô tạm thời anh không muốn ăn, đề phòng tình huống bất ngờ nào sau này. Vì vậy anh thường xuyên đi ra ngoài tìm đồ ăn, điều này làm cho mẹ Thiệu rất lo lắng, đất lở có nhiều nguy hiểm.

Thiệu Thịnh An biết ba mẹ lo lắng nhưng anh có lòng tin sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân, anh cười với mẹ Thiệu: “Con không sao, mọi người đểu ra ngoài tìm đồ ăn mà, vì vậy có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Vừa nói xong lời này thì cửa lều vải bỗng nhiên bị mở ra, một đứa trẻ mười mấy tuổi, ánh mắt do dự liếc một vòng những người trong lều rồi nhìn trúng Thiệu Thịnh An rồi kích động la lên: “Ba cháu đâu, chú cùng ba cháu đi ra ngoài, ba cháu đâu. Bọn họ đều nói không thấy ba cháu, chú có nhìn thấy ba cháu không?”

"Chú không nhìn thấy." Thiệu Thịnh An nói.

“Chắc chắn là mọi người nhìn thấy, chính là không muốn nói cho cháu biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận