Thiên Tai Càn Quét

Chương 268: Vô Đề

Chương 268: Vô Đề

Diệp trưởng thôn ho khan một tiếng: “Cụ thể bác cũng không biết, có điều phía trên không thể cướp đoạt đất và nhà của chúng ta, sau này khiến người trong thôn chúng ta không có nhà để về, các con bây giờ cũng là người trong thôn rồi, đừng lo lắng.”

Lúc ông được mời đến Diệp Sơn để họp đã bị yêu cầu giao ra tài liệu hộ tịch của thôn dân trong thôn Diệp Thu, cùng với một tập giấy tờ sổ sách đất đai. Những thứ đồ đó trên trấn kia những văn phòng đều có, cho dù sau này mạng lưới không có cũng không thể mất hết tất cả tài liệu được.

Chuyện quan trọng hơn, người phụ trách còn hỏi: “Tất cả tài liệu đều ở trong này sao, có phải còn có một số tài liệu chưa kịp ghi vào hệ thống, trong thời kỳ đặc biệt xử lý cũng không sao, tôi cũng nhận ra sự thay đổi sau thiên tai, không thể để lợi ích dân chúng bị hao tổn.”

Lúc đó tim của Diệp trưởng thôn kinh hoàng, thăm dò hỏi: “Tôi có một số giấy tờ chứng nhận mua bán đất đai, có điều chỉ là viết tay, không biết có thể dùng không.”

“Có thể, lấy ra đây.”

Sau đó, hoang mang trong lòng Diệp trưởng thôn đã được giải đáp, thảo nào những người đến sau nhờ ông ta viết tay giấy chứng nhận quyền sở hữu, hóa ra vì chuẩn bị cho việc này, trong lòng ông ta thầm hít một hơi sâu, những người tị nạn từ bên ngoài đến nắm thông tin cũng quá nhanh rồi.

Sau khi giao những tài liệu đó, ông ta lại bắt đầu suy nghĩ mục đích là gì.

Có một ý tưởng nảy ra trong đầu, chẳng lẽ sau này sẽ phân chia nhà.

Đúng vậy, sau này rất có khả năng sẽ chia nhà, nói cách khác bọn họ là người sinh trưởng ở địa phương, dựa vào đâu người thôn Diệp Thu phải nhường đất của mình xây dựng nhà cho người ngoài mới đến ở, họ là chủ nhân của những mảnh đất ở nơi này này nhưng ngược lại không nhà để về, đạo lí này đến từ đâu.

Sau khi suy nghĩ về những điểm này, Diệp trưởng thôn đã lấy những suy đoán của mình mà khuyên người trong thôn. Có người dễ thuyết phục có người lại khó thuyết phục, cũng đúng Diệp Sơn cũng không có một lời xác định, những điều này chỉ là suy đoán của ông ta, sau này nếu như không trở về được thì làm sao, không đi chính là không đi.

Công việc quá khó để mở rộng, thế là nhìn thấy gia đình Thiệu Thịnh An nghe theo sự sắp xếp, Diệp trưởng thôn cũng phải cho gia đình họ một chút hi vọng.

“Có bác ở đây, một ngày bác còn làm trưởng thôn, bác sẽ nỗ lực đấu tranh vì lợi ích của dân làng.” Trưởng thôn bảo đảm.

“Trưởng thôn vất vả rồi, vậy tụi con lên thị trấn trước, ngày mốt nhất định đến cổng thôn tập hợp.”

Diệp trưởng thôn hài lòng rời đi.

“Ngày mốt đi rồi.” Ba Thiệu bắt đầu tính: “Lều còn chưa phá dỡ, cần có hai ngày, trước tiên phải tháo dỡ lều, thu dọn hành lí trước, đợi đến ngày mốt sau khi mặt trời xuống núi chúng ta tháo dỡ những thứ còn lại. Đến lúc đó Thanh Thanh đưa mẹ con và bà thông gia, còn có Phi Phi, mọi người đến cổng thôn tập hợp, hai người chúng ta tháo dỡ là được rồi.”

“Được ạ, cứ nghe theo sự sắp xếp của ba.”

Sau khi giếng nước được đào, bầu không khí thoải mái trong thôn đã mất đi, mấy ngày này trong thôn tràn ngập bầu không khí bồn chồn và bất an.

Gia đình Kiều Thanh Thanh không ra ngoài, cũng không đi lấy nước, yên tâm chờ đợi đến ngày rời đi.

“Mấy ngày nay hình như không nhìn thấy Diệp Trường Thiên, trưởng thôn chạy tới chạy lui cũng không có nhìn thấy hắn giúp đỡ.” Thiệu Thịnh An nghỉ đến chuyện này, cảm thấy rất kỳ lạ, cần phải biết trưởng thôn rất ỷ lại vào đứa con trai này, thường xuyên để Diệp Trường Thiên làm chân sai vặt, ở trong thế hệ người trẻ tuổi, Diệp Trường Thiên khá là có uy tín trong thôn.

“Từ sau khi chuyện mật ong đã không nhìn thấy hắn nữa, có điều chắc không xảy ra chuyện gì đâu, nếu không trưởng thôn sẽ không ngồi yên đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận