Thiên Tai Càn Quét

Chương 521: Vô Đề

Chương 521: Vô Đề

“Tất cả đừng qua đây nữa, ai qua đây tôi giết người đó. Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục.” Giọng nói của bà ấy khàn khàn, giống như người vừa giết thủy quái từ địa ngục lên.

Xì xào.

Máu tươi và xác chết khiến cảm xúc nguội đi và mang sự tỉnh táo trở về, mấy người còn lại cuối cùng cũng đi hết. Nước chảy mang đến một vài vật tư tạp nham, vẫn là nhanh chân đi giành những vật tư ở trong nước thì có lợi hơn.

Kiều Tụng Chi ngâm dưới nước khiến cơ thể lạnh buốt, chỉ có trong lòng là nóng.

Thiệu Thịnh Phi kéo bà ấy dậy, khóc không cho bà ấy chết.

“Mẹ, mẹ không chết đâu. Phi Phi đừng sợ.” Hai hàm răng của Kiều Tụng Chi va vài nhau, tay bà ấy run run buông dao xuống, kết quả là ngón tay lạnh cứng không thể buông dao ra được. Thiệu Thịnh Phi đành phải gỡ ngón tay của bà ấy ra khỏi con dao để lấy dao xuống.

“Lấy chăn ra che lên đầu để tránh mưa đi.”

Thiệu Thịnh Phi nghe theo, mở chăn khẩn cấp ra che hắn, Kiều Tụng Chi và Kiều Thanh Thanh lại. Nước mưa bị chăn khẩn cấp chắn lại, mặc dù cơ thể vẫn còn ở bên ngoài chăn, nhưng dưới tác dụng tâm lý thì dường như cũng không còn lạnh như vậy nữa.

Kiều Tụng Chi tìm thấy một hộp thuốc từ trong túi xách bên người ra, lấy dầu hồng hoa ra, lúc mở nắp thì tay run khiến hộp thuốc đổ gần hết. Bà ấy vội vàng dùng tay đỡ, cẩn thận xoa lên nhân trung và thái dương của Kiều Thanh Thanh, lại dựa theo phương pháp lúc trước Kiều Thanh Thanh dạy mình, nắm lấy tay con gái ấn các huyệt trên ngón tay. Ấn mãi cuối cùng tay cũng không run nữa, bà ấy khóc sụt sùi, dưới ánh mắt mong đợi của Thiệu Thịnh Phi, bà ấy ấn đi ấn lại, khàn giọng gọi: “Thanh Thanh, mau tỉnh lại đi con, mẹ ở đây mà!”

Lúc Kiều Thanh Thanh cựa quậy tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là ánh mắt oán hận ở dưới nước. Cô nhắm mắt rồi mở mắt ra một lần nữa, dựa vào bồn nước ngồi dậy.

"Thanh Thanh, con tỉnh rồi." Kiều Tụng Chi ngạc nhiên mừng rỡ.

"Em gái, em gái, em không sao rồi."

Kiều Thanh Thanh ngửi thấy mùi của dầu hồng hoa, nhân trung và thái dương cảm thấy hơi mát mát, chắc là mẹ đã xoa dầu cho cô.

“Con không sao, sao vậy mẹ?” Cô đang hỏi chủ nhân của đôi mắt kia, ở đâu ra một xác chết vậy, xác chết trôi lềnh bềnh gần đó, trên ngực có một mũi tên thẳng đứng rất quen mắt.

“Bọn họ phát hiện ra không gian của con nên muốn ức hiếp chúng ta.” Kiều Tụng Chi nói ít lời nhưng lại ẩn chứa nhiều ý, bà xoa đầu và sờ mặt Kiều Thanh Thanh: “Con thấy sao rồi, chắc là con bị đập đầu mới ngất xỉu.”

“Con đỡ nhiều rồi, con không sao. Mẹ, anh cả, hai người có bị thương ở đâu không?”

“Không có, mẹ và Phi Phi không bị ức hiếp, chúng ta còn giết được hai người nữa.” Kiều Tụng Chi tỉnh táo nói, nhìn về một hướng khác.

Theo tầm mắt nhìn sang của Kiều Tụng Chi, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy có một xác chết nổi lên cách đó không xa. Cô hiểu hết tất cả, cô cầm tay của mẹ lên.

“Có phải là không gian của con bị phát hiện rồi không?” Ở thời khắc nguy hiểm cô lấy bồn nước ra, cô sẽ nghĩ đó là kết quả xấu nhất. Cô chuẩn bị sẵn sàng để đối phó, không ngờ là cơ thể mình không chịu nổi, đây là việc ngoài ý muốn của cô.

“Đúng vậy, nhưng bọn họ đều bị mẹ và Phi Phi đuổi đi rồi. Con đừng sợ.”

“Đuổi đi rồi, đuổi đi rồi. Em gái không cần sợ nữa, anh bảo vệ em.” Thiệu Thịnh Phi nói.

Cổ họng Kiều Thanh Thanh nghẹn đắng, cô cúi đầu “ừm” nhẹ một tiếng, sau đó hít một hơi sâu rồi nói: “An toàn hàng đầu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nước không quá sâu, không cần dùng đến thuyền phao. Con lấy thuyền kayak ra.”

Cô lấy thuyền kayak ra, ba người lần lượt đi lên, sau đó cô thu bồn nước lại.

“Đi về phía kia, hướng lúc những người kia đi tránh xác chết.” Kiều Tụng Chi nói.

"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận