Thiên Tai Càn Quét

Chương 105: Vô Đề

Chương 105: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh biết hai đứa cháu nhà bà Vương trước đó đã phải nhập viện vì ăn trúng hàu, có lẽ cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục đã bị hạ nhiệt, đây là một thử thách cực lớn đối với bọn trẻ.

Tình hình 702 thì không sao, vợ chồng ông Điền đều chống đỡ được, cũng may Trần Bính Cương tỉnh giấc lúc nửa đêm, trước tiên có biện pháp mới không để cho hai ông bà lão chết cóng trong đêm.

Trần Bính Cương nắm tay Thiệu Thịnh An liên tục nói cảm ơn: "Tối hôm qua thật sự quá nguy hiểm, nước nóng của cậu thật sự giúp chúng tôi rất nhiều, đợi qua đợt này tôi sẽ đun một bình mới trả lại cho cậu sau.”

"Không cần khách khí như vậy đâu, chúng ta đều là hàng xóm với nhau." Tất cả mọi người đều ăn mặc bọc kín như gấu, được trang bị “vũ khí hạng nặng” đi xuống cầu thang, quyết định thăm dò địa hình mới ở lầu dưới. Kiều Thanh Thanh quyết định tự mình đi xuống trước, sợi dây thừng ban đầu treo ở cửa sổ hành lang tầng bảy đã bị đóng băng không cầm được nữa, cô buộc một sợi dây mới, trên tay đeo găng tay leo núi dày cộp, nắm chặt sợi dây thừng sau đó đá xuống. Giày đá vào tường, đùng một cái những mảnh băng rơi ra. Thiệu Thịnh An nín thở nhìn cô, ngay cả lên tiếng nhắc nhở cũng không dám, chỉ sợ làm cô giật mình.

Chờ Kiều Thanh Thanh thuận lợi đáp xuống đất, vững vàng đứng trên lớp băng ngẩng đầu vẫy tay với anh, anh mới thở ra một hơi, trèo lên bệ cửa sổ theo sát phía sau.

Lớp băng dưới chân cô đã đủ kiên cố, sau khi giẫm mạnh vài cái, Kiều Thanh Thanh phóng mắt nhìn quanh bốn phía, hình như xa xa có bóng người di chuyển, phương hướng nào đó còn có tiếng gõ tầng băng, gió lạnh gào thét, trong gió dường như còn có tiếng khóc.

Chỉ sau một đêm, thế giới đã thay đổi hoàn toàn, Kiều Thanh Thanh cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của con người.

"Cẩn thận, cẩn thận!"

"Chết tiệt, trơn quá, găng tay của tôi không cầm được."

Trần Thành Lỗi đang cố gắng đi xuống, bỗng nhiên không cẩn thận ngã một cái, mông rơi bệt xuống đau đến hét lên. Trần Bính Cương đỡ anh ta dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất: "Cứng quá, đêm qua trước khi ngủ rõ ràng nơi này vẫn còn đầy nước."

"Thế giới này điên hết rồi." Trịnh Thiết Huy há to miệng thở ra một hơi khí lạnh, ông cởi dao thái bên hông ra, cẩn thận ngồi xổm xuống, sau đó nhát nặng nhát nhẹ chém lớp băng.

Các mảnh vụn rơi ra xung quanh, nhưng vẫn không thể làm băng tan. Ánh mắt ông tràn đầy sợ hãi: "Mới một đêm mà cả một hồ nước đã bị đóng băng, quá khoa trương rồi, nước này cũng phải sâu hơn mười, hai mươi mét đấy."

Trần Bính Cương nuốt nước miếng: "Có lẽ chỉ là lớp bên ngoài bị đóng băng, phía dưới có thể vẫn còn nước."

"Cứu mạng, có người tới sao?"

Tiếng khóc ở phương xa càng lúc càng rõ ràng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.

“Tôi đi xem một chút.” Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói, sau đó không do dự đi về phía trước.

Mấy bước đầu Kiều Thanh Thanh đi không vững, nhưng dần dà cô tìm lại được cảm giác của kiếp trước, chậm rãi bước từng bước nhỏ, hai tay dang ra, giống như chim cánh cụt, bước đi càng ngày càng uyển chuyển. Bề mặt băng thực sự rất bằng phẳng, miễn là tránh được các mảnh vụn cắm xiên trên băng, sử dụng giày trượt băng là có thể đi nhanh được. Kiều Thanh Thanh cũng chuẩn bị rất nhiều giày trượt băng, nhưng bởi vì không muốn quá nổi bật nên đây là lần đầu tiên cô lấy ra dùng,.

"Mọi người cẩn thận, đi giống tôi này." Cô còn thường dành thời gian quay lại xem chừng Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh An gật gật đầu, ý bảo cô đi trước đi. "Đừng để ý tới anh, anh đi theo sau em đây."

Hai vợ chồng nhanh chóng tách khỏi đám người Trần Bính Cương, tuyết trong thành quanh năm rất nhiều, nhưng lượng tuyết rơi bình thường không lớn như vậy, nếu muốn đắp người tuyết thì phải làm cho thật khéo, mất một lúc mới gom đủ được .
Bạn cần đăng nhập để bình luận