Thiên Tai Càn Quét

Chương 465: Vô Đề

Chương 465: Vô Đề

Cô cứ ngỡ mình bị ảo giác, mãi cho đến khi âm thanh ồn ào vang lên từ những phòng giam khác. Lính gác bên ngoài mất bình tĩnh bắt đầu bàn tán, sau đó kích động chạy vội đi, bấy giờ cô mới hoàn hồn, thì ra mặt trời đã lên rồi.

Khi ấy vào khoảng hơn bảy giờ sáng, bóng đêm vô tận chợt kết thúc. Ngày đó, mọi người thấy vầng thái dương từ từ mọc lên từ chân trời.

Chói mắt nổi trội đến mấy, ánh mặt trời châm lửa cõi lòng vô vọng và tinh thần suy sụp của rất nhiều người. Dẫu đang ở phòng giam, Kiều Thanh Thanh cũng nghe được rất nhiều tiếng hò hét kích động như sóng biển bên ngoài.

Sau đó, trời đất đột ngột quay cuồng, bờ tường sập, cửa sắt biến dạng, Kiều Thanh Thanh bò ra từ đống đổ nát, điên cuồng bôn ba chạy trốn khỏi địa ngục chốn trần gian, mãi tới lúc vết thương trên người đè sụp cô, cô ngã trên mặt đất, hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời chính là vầng thái dương ấy và những người hớt hải chạy qua cô, vô số đôi chân kiếm tìm sự sống.

Kiều Thanh Thanh chợt mở to mắt, nhìn nóc lều trại, bên cạnh là tiếng hít thở của mẹ ruột và mẹ chồng, ngoài nhà còn có tiếng gà kêu lộn xộn cho thấy môi trường sống mới làm chúng lo lắng không yên. Cô nằm yên một lát mới bình tĩnh thoát khỏi cảm xúc sót lại trong mơ, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Sau khi chuyển nhà, có thể nói cuộc sống sinh hoạt của gia đình thay đổi một trời một vực, hoàn cảnh sống trở nên kém vô cùng. Tuy nhiên mọi người đều đã trải qua những năm tháng chạy nạn nên chỉ cần vài ngày để thích nghi tạo thói quen.

Nhà nuôi gà, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, một phần tích trữ, một phần để ăn dần, mỗi ngày một bữa, chăm cho cả nhà mặt mày hồng hào đầy sức sống; còn số tiếp tục nuôi được thì mang tới nuôi tiếp. Hôm sau, ba Thiệu và Thiệu Thịnh An một lần nữa làm rào tre cho gà ở. Hai ngày đầu bầy gà chưa thích nghi được, gà mái đẻ ít trứng hẳn. Vài ngày sau chúng quen với điều kiện hoàn cảnh mới, bắt đầu rộn ràng quang quác đòi thức ăn chăn nuôi. Ngày nào Thiệu Thịnh Phi cũng dẫn chúng nó ra ngoài đi dạo, trên đường, đàn gà mổ cục đá, mổ mầm cỏ dại mới nhú, thỉnh thoảng bị Thiệu Thịnh Phi xua đuổi còn nhảy cẫng bay lên, con giỏi nhất lao ra xa tận năm, sáu mét, dọa cho Thiệu Thịnh Phi nôn nóng hô to: “Đại Bảo về mau!”

“Ôi chao, thấy bọn chúng cuối cùng cũng lên tinh thần chịu ăn gì đó, mẹ nhẹ lòng rồi.” Mẹ Thiệu vui vẻ ra mặt.

Tiếng động đàn gà tạo ra thu hút sự chú ý của hàng xóm, có người tới hỏi thăm bán gà ra sao.

Những con gà này đều do nhà Kiều Thanh Thanh tự nuôi làm nguồn thịt, không hề có ý định bán. Nếu họ thực sự muốn mua thì giá sẽ không rẻ. Người mấy nhà hỏi xong thì thôi ý định mua gà, trái lại chuyển sang hỏi mua trứng gà. Bọn họ cũng không bán trứng gà nốt. Kiều Thanh Thanh nói: “Chúng tôi không bán gà trưởng thành nhưng có thể bán cho mọi người gà con vừa ấp nở, mọi người có thể mua gà con về nhà tự nuôi.”

Thời buổi này ai thừa đồ ăn nuôi gà chứ.

Cuối cùng chỉ có một hộ gia đình mua hai con gà, một chồng một vợ. Nhà mua gà chính là đôi vợ chồng gặp được tối đi múc nước hôm trước. Người đàn ông giới thiệu mình họ Liên, tên Tuấn Hà. Anh ấy hỏi về thức ăn chăn nuôi gà nhà Kiều Thanh Thanh sử dụng xong thì quyết định mình chăm chỉ đi nhổ cỏ dại chút về cho gà ăn.

Vật tư Liên Tuấn Hà dùng để đổi gà con chính là nửa túi ngô tự làm và bánh ngũ cốc rau dại. Gia đình Kiều Thanh Thanh chưa từng ăn thứ này. Ba Thiệu cắn một miếng, nhíu mày: “Cứng quá, e hèm, ăn như nhai cát, chắc chắn trong đây không chỉ có bột ngô và rau dại… khụ khụ… mà còn bỏ thêm thứ khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận