Thiên Tai Càn Quét

Chương 412: Vô Đề

Chương 412: Vô Đề

Ông ấy nói từ khi xảy ra thiên tai đến nay, chuột nào cũng có kích thước rất lớn, còn thích cắn người, bắt rồi giết cũng không thể xử lí triệt để, vì thế chuyên gia ở viện khoa học mới phải vắt óc nghĩ ra biện pháp khác, phát triển một loại chuột có thể lớn cực nhanh, trưởng thành trong một tháng là có thể giết thịt, nghe nói tốc độ sinh sản của nó rất nhanh, sức sống rất mạnh, điều kiện sống có khắc nghiệt đến đâu cũng có thể sinh tồn, lại có thể lớn lên cực kì khỏe mạnh.”

Mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi nghe được những lời này liền mở to mắt, mẹ Thiệu thở dài: "Các chuyên gia thật tuyệt vời. Thịt này có vị thế nào? Có ngon không?" Ba Thiệu lắc đầu: “Tôi chưa ăn, bà nhìn xem, tiền lương tháng này của tôi được hai hộp, chúng ta mở một hộp ra ăn thử đi.”

Thiệu Thịnh An cẩn thận mở ra, vừa mở nắp ra đã ngửi thấy mùi thơm, mọi người gắp một miếng nếm thử, ba Thiệu ăn trước, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ quái, Thiệu Thịnh An ăn sau, anh chậm rãi nhai, Kiều Tụng Chi cũng cầm đũa gắp một miếng nhỏ ăn thử, vẻ mặt vẫn là không thể diễn tả được.

"Khó ăn sao?" Mẹ Thiệu do dự không dám ăn.

“Cũng không đến mức không ăn được.” Kiều Thanh Thanh mặt không đổi sắc nuốt một miếng, đưa ra nhận xét: “Chỉ là có chút kỳ lạ, không giống vị thịt chúng ta từng ăn trước đây, hơn nữa nếu cứ nghĩ đây là thịt chuột, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy ghét bỏ. Tuy ban đầu không quen nhưng vị thật sự không tệ.”

Đời trước cô từng ăn loại thịt hộp này, tuy sản lượng thịt chuột hộp rất lớn, những người sống sót trong khu ổ chuột thỉnh thoảng mới có thể lấy được một ít. Sau khi nghe Kiều Thanh Thanh nói xong, mẹ Thiệu liền ăn miếng thịt đó, nhắm mắt lại, bà thuyết phục bản thân, cố gắng không nghĩ là thịt chuột, thật ra cũng không tệ, thịt mềm, gia vị tương đối nhiều. Vì vậy, sau khi ăn, bà chỉ cảm nhận được vị mặn. “Chúng ta có thể ăn phần còn lại với cơm. Chà, thịt hơi mặn.” Kiều Tụng Chi nói.

Họ cùng nhau ăn hộp đã mở, hộp còn lại thì cất đi, Kiều Thanh Thanh nghĩ loại thịt này không tệ, là giống đặc biệt, giá cả chắc sẽ thấp hơn các loại thịt hộp khác, sau đó cô sẽ tìm cơ hội để buôn bán và nguồn cung cấp.

Ngày hôm sau, khi xe chuyên chở đến thu gom xác chết, Kiều Thanh Thanh liền mở lời trước, nói chút chuyện.

“Không ngờ nguồn tin của cô có thể nhanh đến vậy, buổi sáng quả thực có một lô, có điều đến bây vẫn không có ai chịu đổi, đừng chê bẩn, cô có đổi không."

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Tôi đổi."

Điểm tích được để đổi là như nhau, lượng thịt chuột đóng hộp chỉ bằng một nửa so với thịt lợn, thịt gà và thịt bò đóng hộp. Miễn là nó an toàn và đáng tin cậy, cô thậm chí có thể ăn thịt giun đất, huống chi đó là thịt chuột. Số lượng là ưu tiên hàng đầu, cô chỉ muốn nhiều thịt hộp hơn, bất kể đó có là gì chăng nữa.

Ba Thiệu chỉ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó ông phải quay lại làm việc, vẫn là Thiệu Thịnh An hộ tống ông. Quả nhiên, đội bảo vệ không cho mang theo cung tên vào nhà máy, vì vậy họ chỉ có thể gửi tạm ở đây.

“Lần sau con không cần đến đón, ba tự về được.”

Tuy ba Thiệu nói như vậy, nhưng Thiệu Thịnh An không đáp lời, anh chỉ vẫy vẫy với ông, đợi ông đi vào nhà máy.

Đợi đến khi bóng dáng ba Thiệu hoàn toàn biến mất, Thiệu Thịnh An đang quay xe định đi về, đột nhiên có tiếng người gọi anh từ phía sau.

“Thiệu Thịnh An.”

Anh quay đầu lại, một người vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt anh.

Người đó chạy tới, trong giọng nói còn lộ vẻ xúc động khó giấu: "Thật sự là anh, Thiệu Thịnh An, đã nhiều năm không gặp, nhìn vẻ mặt này của anh, có lẽ anh đã quên tôi là ai rồi. Tôi là Chu Bình, trước đây từng làm việc cùng anh ở công ty.”

Cuối cùng Thiệu Thịnh An cũng nhớ ra: "Chu Bình, cô tìm tôi có việc gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận