Thiên Tai Càn Quét

Chương 479: Vô Đề

Chương 479: Vô Đề

Ba người ngồi sau đống đổ nát ăn lương khô, uống nước.

"Em gái, ba mẹ và em trai đâu?" Thiệu Thịnh Phi nhai lương khô mơ hồ hỏi. Kiều Thanh Thanh thu lại tầm mắt, nhìn Thiệu Thịnh Phi mà nói: "Bọn họ giống như chúng ta, đang chạy thoát thân dưới bầu trời này."

"Không đi theo chúng ta sao?"

"Sau này sẽ gặp lại, ký hiệu em dạy anh, anh còn nhớ không?" Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc gật đầu.

"Một lát sẽ cho anh vẽ ký hiệu."

Thiệu Thịnh Phi tìm miếng gỗ, cẩn thận vẽ hình cỏ ba lá. Điều này đại biểu cho ba người bọn họ ở chung, đồng thời tất cả đều bình an.

Mấy năm này thiên tai tận thế từ trường rối loạn, không chỉ không thể khôi phục thông tin mà la bàn cũng không dùng được, chỉ có thể dùng mặt trời để xem hướng đông tây nam bắc. Vệ tinh bị hư, internet không dùng được, không thể biết chính xác kinh độ và vĩ độ. Mà bây giờ lại có động đất, tất cả tòa nhà đều bị dìm dưới đất, mọi người như bèo trôi giữa trời đất bao la.

Muốn gặp lại dường như phải xem ý trời.

Mặc dù cô chuẩn bị pháo hiệu nhưng vẫn không lạc quan, nhìn hình cỏ ba lá kia, tâm trạng cô rất nặng nề.

Thiệu Thịnh Phi lại cảm thấy vui vẻ, hắn nghĩ rằng chỉ cần mình vẽ ký hiệu thì sau này ba mẹ và em trai có thể tìm được hắn. Không ai phá hỏng giấc mộng đẹp của Thiệu Thịnh Phi, Kiều Tụng Chi nghiêng đầu lau khóe mắt.

"Đã qua nửa tiếng không có dư chấn, có phải kết thúc rồi không?" Kiều Tụng Chi hỏi.

"Con không biết, nhưng con cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút."

Nghe con gái nói thế, Kiều Tụng Chi gật đầu: "Đúng là phải cẩn thận, dường như ông trời muốn diệt sạch nhân loại vậy. Con nghe tiếng nổ vừa rồi đáng sợ cỡ nào cơ chứ, giống như tin tức vụ nổ hạt nhân trong TV ấy, một đám mây hình nấm." Mây hình nấm, trong lòng Kiều Thanh Thanh phủ kín sự lo lắng, nhưng cô vẫn an ủi mẹ: "Có lẽ chỉ là tên lửa bùng nổ, vì an toàn tốt nhất chúng ta đừng đi qua phía tây." Nếu như kết quả xấu nhất, đi tới gần phía tây sẽ rơi vào phạm vi bức xạ hạt nhân, vậy quá nguy hiểm.

"Vậy chúng ta đi bên khác đi, con đã nói không thể đến gần căn cứ, sợ sau động đất sẽ có ôn dịch, vậy chúng ta đi đâu?"

Kiều Thanh Thanh đã suy nghĩ xong từ sớm: "Chắc hẳn động đất là thảm họa toàn cầu, chúng ta không thể đến gần biển được, con sợ sau động đất sẽ có sóng thần. Vậy phía nam và phía đông đều không thể đi." Phía tây cũng không an toàn lắm, vậy bọn họ chỉ có thể tạm thời đi được phía bắc.

"Đúng đúng, trước đó con và Thịnh An đã nói sau động đất chúng ta không nên đến gần biển. Bên này không có ai, chúng ta sống ngoài căn cứ, người sống sót bên ngoài không nhiều lắm, có lẽ chúng ta không cần đi phía bắc. Chờ sau khi kết thúc động đất chúng ta sắp xếp lại ở xung quanh đây, có thể sau này gặp được nhóm người Thịnh An đấy."

"Vâng." Kiều Thanh Thanh nắm chặt tay mẹ.

Buổi sáng hôm nay không xuất hiện động đất nữa, khi màn đêm buông xuống, ba người Kiều Thanh Thanh lê thể xác và tinh thần mệt mỏi tìm một nơi bằng phẳng không bị ngăn trở nghỉ ngơi. Kiều Tụng Chi nói: "Không thì đừng làm lều vải, bị người khác trông thấy rất phiền phức."

"Không sao, buổi tối trời tối đen, gần đây không có ai khác, lắp lều vải không bị người ngoài phát hiện đâu."

"Vậy, chỉ sợ buổi tối có động đất không chạy kịp."

Ban đêm cuối mùa xuân thời tiết vẫn hơi lạnh, không ngủ trong lều vải dễ bị cảm lạnh. Hơn nữa cả ngày hôm nay mọi người lo lắng căng thẳng, bây giờ thể xác tinh thần đều mệt, không nghỉ ngơi tốt sao đi tiếp được.

"Con sẽ canh gác, mẹ yên tâm đi, mẹ tin con."

Ba người dựng lều vải, Kiều Thanh Thanh còn vòng quanh lều vải, kéo bốn sợi dây cách lều năm mét, tất cả đều được nhét chặt xuống, vô cùng căng, trên đó còn đặt tám chiếc chuông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận