Thiên Tai Càn Quét

Chương 370: Vô Đề

Chương 370: Vô Đề

"Đi thôi, phía trước nước đọng rất sâu, đi theo ba, ba dẫn các con đi đường khác, chúng ta về nhà."

Tầng sáu tòa nhà 20 xã khu Bình An.

Lúc này cửa sổ phòng bếp mở rộng, khói củi bốc hơi cuồn cuộn bay ra ngoài, ba Thiệu đang đun nước, bưng lên rót vào thùng để ở ngoài nhà vệ sinh.

"Vợ, nước nóng để bên ngoài, không đủ tự thêm đi."

"Ừm."

Trong phòng khách, Kiều Tụng Chi đang lau tóc cho Thiệu Thịnh Phi vừa tắm xong. Thiệu Thịnh Phi cúi đầu liên tục nói: "Em gái nắm chặt tay tên xấu xa kia, tên xấu xa kêu đau a a, sau đó tên xấu xa không dám bắt nạt em gái nữa."

Ba Thiệu cười ha ha, đi lên tầng bảy gõ cửa: "Có đủ nước nóng không?"

Thiệu Thịnh An hô: "Ba đi vào đi, nước nóng đủ rồi."

"Đủ rồi thì tốt, ba không vào đâu, ba nấu cơm rồi một lát hai con xuống ăn nhé." Nói xong ông đi xuống lầu.

Phòng 701, Kiều Thanh Thanh tắm xong đi ra, cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều.

"Còn nửa thùng nước nóng, em nấu cho anh thêm một chút."

Thiệu Thịnh An cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh: "Không cần, nửa thùng nước nóng thêm chút nước lạnh là vừa, đủ anh dùng rồi."

Kiều Thanh Thanh ngồi trên salon lau tóc, lau được phân nửa Thiệu Thịnh An tắm xong đi ra. Anh ngồi bên cạnh ôm eo cô, tựa đầu vào vai cô.

"Không lau tóc à." Kiều Thanh Thanh đưa khăn lên đầu anh, tùy ý xoa mấy lần.

"Không cần lau, ngắn như vậy một lát khô ngay thôi."

Cô tiếp tục lau tóc cho anh, hai vợ chồng không ai nói gì, hưởng thụ giờ phút yên tĩnh bên nhau.

Đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Thiệu Thịnh Phi gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm.

Ba Thiệu nấu cơm luôn hào phóng, nói đơn giản là số lượng nhiều ăn bao no, mùi vị màu sắc không đảm bảo. Lần này ông nấu nhiều hơn bình thường, rất nhiều ăn càng bao no.

Kiều Tụng Chi nhìn bát cơm to trước mặt, bên trong đầy cơm, phía trên chất đống cà ri, khoai tây và nấm hương không cắt ra. Bà khó xử: "Tôi ăn không hết."

"Ăn đi bà thông gia, không đủ thì trong nồi còn, mọi người ở bên ngoài chịu khổ, ăn nhiều một chút bù lại."

Khẩu vị Kiều Tụng Chi không tốt, Thiệu Thịnh An cười chia phân nửa thức ăn trong chén Kiều Tụng Chi vào chén mình, lúc này Kiều Tụng Chi mới thở dài một hơi.

"Ôi trời Thịnh An, con ăn không đủ no thì trong nồi còn, sao lại ăn của bà thông gia chứ?"

Mẹ Thiệu nhét một miếng khoai vào miệng ông: "Ông mau ăn đi."

Ba Thiệu nghẹn họng, thật lâu mới nuốt xuống được.

Không nói những chuyện khác, cả tuần lễ ăn lương khô, bây giờ mới được ăn cơm với khoai tây nấm hương, đúng là khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Không ai nói muốn ăn thịt, ăn chay mọi người rất vui. Không phải trong bếp không có thịt, mấy hôm nay ba Thiệu và Lục Bình chỉ tùy tiện nấu khoai lang ăn cơm, vốn không có tâm trạng ăn thịt. Vừa rồi ông muốn làm thịt hầm khoai tây để ăn trưa, nhưng mẹ Thiệu vừa nhìn thấy đã buồn nôn, bảo ông đừng thêm thịt vào cơm trưa. Bà chỉ giải thích vài câu đơn giản với ba Thiệu, ba Thiệu hiểu rõ, nhanh chóng đẩy thịt hộp ra xa.

Sau khi ăn no, tất cả mọi người cảm thấy mỏi mệt, vì thế về phòng mình ngủ bù trước.

Trong hoàn cảnh không an toàn, Kiều Thanh Thanh gần như không ngủ được. Cả đêm nàng rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, vừa có động tĩnh đã tỉnh táo ngay. Sau khi về nhà, trong hoàn cảnh an toàn quen thuộc, bên cạnh có nhiệt độ cơ thể ấm áp và hơi thở của Thiệu Thịnh An, cô ngủ rất ngon. Lúc Thiệu Thịnh An thức dậy, xuống lầu ăn cơm, sau đó cô lại ngủ tiếp.

Thiệu Thịnh An thấy mặt cô bị mưa axit tạt tạo thành mấy vết lõm nhỏ, anh đau lòng sờ lên, lấy thuốc xoa cho cô.

Kiều Thanh Thanh ngủ một giấc đến tối mịt, nửa đêm mới thức dậy. Lúc cô thức dậy Thiệu Thịnh An đã ngủ thiếp đi, bụng cô đói ục ục vang lên. Cô cẩn thận xuống giường, vào phòng bếp ăn khuya.

Mặc dù trên người còn bị thương, mặc dù Kiều Thanh Thanh muốn ăn thức ăn khẩu vị nặng nhưng cô vẫn cố ăn kiêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận