Thiên Tai Càn Quét

Chương 232: Vô Đề

Chương 232: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh thành khẩn nói: "Chú Diệp, chúng tôi cũng biết chỗ khó khăn của chú, dù sao quý thôn cũng là một vùng đất phong thủy đắc địa, tất cả mọi người đều muốn tới ở. Một nhà chúng tôi từ Hoa Thành tới đây, đồ trong nhà đã bị lửa đốt sạch, thật sự không có chỗ nào khác để đi, hiện tại cũng không có yêu cầu gì nữa, chỉ nghĩ có thể có một cái nhà, thì cũng không đến mức giống như bèo nổi trong nước, thê lương thảm hại như cái cây không có rễ, thôn Thu Diệp nhân khí vượng, tôi nhìn rất thích, cha mẹ chồng tôi trước kia ở quê cũng từng trồng trọt, đều nói nhìn thấy thôn Thu Diệp giống như nhìn thấy quê hương, trong lòng vô cùng thân thiết. Chú Diệp, không có phòng trống cũng không sao, chú xem có thể cho chúng tôi một mảnh đất hay không, chúng tôi tự mình dựng nhà ở, chỉ cần có thể được cấp hộ khẩu, một nhà chúng tôi cho dù ở trong chuồng heo cũng không kén chọn!”

Thiệu Thịnh An cũng khẩn cầu: "Nếu là trước kia, chúng tôi cũng ngại đưa ra yêu cầu này, nhưng bây giờ không phải là thời kỳ đặc thù sao, xin ngài suy nghĩ kĩ, chúng tôi nhất định nhớ rõ ân tình của ngài."

Trưởng thôn Diệp nghe tới "chia đất" thì nhíu mày: "Không cần phân chia đất đai, hiện tại nóng như vậy căn bản không có cách trồng trọt, tùy tiện lấy một mảnh đất trống các người muốn dùng cũng được, rất nhiều người bên ngoài đều ở đồng ruộng dựng lều trại, các người cũng có thể đi qua đó."

Đây không phải là mục đích của Kiều Thanh Thanh.

Hiện tại tùy tiện chiếm đất, về sau sẽ bị người tùy tiện đuổi đi, cô muốn ở lại, phải danh chính ngôn thuận.

Kiều Thanh Thanh tiếp tục thỉnh cầu: "Làm sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ như vậy, không còn cách nào lại thẳng tay chiếm đất thôn, nói như thế thì hôm nay chúng tôi chiếm, ngày mai mảnh đất kia có thể đã bị người khác chiếm, đến lúc đó không phải là sẽ xảy ra mâu thuẫn đánh nhau sao? Cả nhà tôi đều là người an phận, sợ nhất là đánh nhau với người khác, vẫn là tôi nên đứng đắn mua một mảnh đất, về sau ai muốn kiếm chuyện cũng không sợ.”

Thôn trưởng thôn Thu Diệp vừa nghe cũng cảm thấy có lý.

Thật lòng ông ta làm sao nguyện ý trong thôn có nhiều người lạ như vậy, hết người này lại người kia, khắp nơi đều ồn ào, nhưng lại không thể đuổi, trong thôn ba ngày thì hai ngày có người gây sự, hôm nay có người tranh địa bàn, ngày mai có người trộm đồ, nói không hết phiền toái. Ông ta chỉ có thể tận lực bảo vệ người trong thôn của mình, không để bị người ngoài bắt nạt. Cũng may có quân nhân thường xuyên tuần tra, những người đó cũng không dám gây ra chuyện gì lớn.

Bây giờ nghe Kiều Thanh Thanh nói muốn đứng đắn mua đất, danh chính ngôn thuận ở lại, ông ta rất có thiện cảm.

Đây là sự tôn trọng đối với trưởng thôn như ông ta.

Nhưng vấn đề ở đây là, làng thực sự không có đất trống.

"Vừa rồi không phải chú nói cho phép chúng tôi đến chỗ trống nào đó dựng lều sao? Vậy thì chú chọn cho chúng tôi một chỗ đi, sau đó viết văn thư chứng minh là đất bán cho chúng tôi, tôi và người nhà sẽ trả thù lao."

Kiều Thanh Thanh nhìn về phía Thiệu Thịnh An. Thiệu Thịnh An lại châm một điếu thuốc cho trưởng thôn Diệp, thấp giọng nói: "Loại thuốc lá như vậy có được không?"

Trưởng thôn Diệp động tâm.

Vốn thôn hiện tại đã bị người ngoài ở tùy tiện, chỉ là viết một phần khế ước mà thôi, lại không dùng được, kiện tụng cũng không sợ.

Cho dù mình không viết, người nhà này nên chiếm đất vẫn sẽ chiếm.

"Ông nội." Đứa trẻ ngoài cửa sổ không thể chịu đựng được, hét lên: "Mau đi ăn tối ạ, bà sắp rửa chén rồi."

Đứa nhỏ cắt ngang suy nghĩ của trưởng thôn Diệp, ông ta cười mắng một tiếng: "Bát của ông ông tự rửa."

Kiều Thanh Thanh lại thêm lợi thế: "Chú Diệp, bằng đại học của tôi tuy rằng không phải học y, nhưng sở thích chính là học y, con còn có một chút y thuật, vấn đề nhỏ ví dụ như đau đầu, nhức óc, bị thương, tôi đều có thể xem được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận