Thiên Tai Càn Quét

Chương 50: Vô Đề

Chương 50: Vô Đề

Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh ướt đẫm ấn vang chuông cửa, Kiều Thanh Thanh ký nhận, hỏi anh ta: “Làm sao cậu đến được đây? “

Chàng trai trẻ cười ha hả: “Tôi dùng xuồng chèo tới, không lái xe điện được, nước bên ngoài ngập đến eo luôn rồi."

Kiều Thanh Thanh hướng vào trong nhà gọi một tiếng, để Thiệu Thịnh An lấy một cái khăn khô ra.

“Không cần không cần, tôi còn phải đi giao một đơn hàng khác nữa."

“Mau lau một chút đi.” Thiệu Thịnh An đưa khăn lông cho anh ta, cũng trả lại anh ta hai trăm: “Đi về cẩn thận.”

Anh trai chuyển phát nhanh từ chối nhưng không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, liên tục cảm ơn, bước chân nhẹ nhàng xuống tòa nhà.

Bưu kiện chuyển phát nhanh được bọc kín bằng một miếng vải không thấm nước, sau khi hai cái hộp được mở ra, một hộp quà gồm những viên kẹo sô cô la và hộp kẹo đường, một cái còn lại là mỹ phẩm dưỡng da. Kiều Thanh Thanh miễn cưỡng từ trí nhớ đời trước tìm được một số ký ức, đúng rồi, đúng là Văn Văn đúng đã nói qua phải chuẩn bị một bộ sản phẩm chăm sóc da tốt cho phù dâu.

“Nhìn thấy cái này thì anh nhớ ra rồi, vợ à, hình như em không dùng mỹ phẩm dưỡng da nhỉ?”

Kiều Thanh Thanh sửng sốt, cô thực sự không ngờ tới điều này.

“Mua đi, trong nhà cũng không thiếu tiền, để lại hai vạn dự phòng là đủ rồi, theo những gì em nói, khi đó giá cả hàng hóa sẽ tăng cao, vật tư chúng ta đều đã đủ rồi, giá hàng cao cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”

“Được, vậy mua đi.” Thực ra Kiều Thanh Thanh đã dự trữ rất nhiều kem dưỡng da mặt và kem tay cho mùa đông, nhưng chồng nói muốn mua sản phẩm chăm sóc da cho cô, trong lòng cô vẫn rất vui. Nếu vui vẻ, vậy thì mua đi, thừa dịp bây giờ tiền vẫn mua được hạnh phúc.

Mưa to liên tục, mực nước ngày càng dâng cao, thiên tai xảy ra khắp nơi. Theo tin tức, một hòn đảo du lịch nổi tiếng nào đó thậm chí đã bị nhấn chìm hoàn toàn, cư dân trên đảo phải tạm thời di cư sang các nước láng giềng nhờ sự cứu hộ của quốc tế.

Người nhà bọn họ hoàn toàn không ra khỏi cửa, tập trung vào việc nấu nướng và tích trữ thức ăn ở nhà.

"Trời đang mưa nặng lắm, liệu còn có người mua sao?" Mẹ Thiệu hỏi. Mưa to như vậy, gửi ra ngoài cũng không được.

“Không phải, đây là đồ ăn ở nhà mình, mẹ, con nghe nói đường ống dẫn khí đốt tự nhiên dường như đang xảy ra chút vấn đề, khả năng cao tương lai sẽ ngừng cung cấp, nên chúng ta làm một số thực phẩm để tích trữ trước.” Thiệu Thịnh An giải thích.

“Nguồn cung cấp khí đốt tự nhiên sẽ ngừng cung cấp trong thành phố sao?” Mẹ Thiệu lo lắng sốt ruột: “Vẫn là ở nông thôn chúng ta tốt hơn, mua cái loại bình gas lớn này, muốn dùng bao nhiêu cũng được. Nơi này của các con có bán bình gas không?"

“Bán, mẹ cứ yên tâm, con đã đặt hai bình, hai ngày nữa sẽ giao đến.”

Thiệu Thịnh Phi cũng cũng thích trò chơi gói bánh bao, mỗi ngày sau khi chơi đồ chơi của mình xong, cũng sẽ khoanh chân ngồi ở bên cạnh mẹ Thiệu, cẩn thận véo các nếp gấp, gói bánh bao còn khá đẹp mắt.

“Em gái, cái bánh bao lớn này gói cho em.” Cái này, là do hắn tự mình nghĩ ra một cái túi lớn, cẩn thận gấp các nếp lại, niết đến cực kì xinh đẹp, dùng hai tay đưa cho Kiều Thanh Thanh.

“Cảm ơn anh cả.” Kiều Thanh Thanh cười nhận lấy một cái vỏ chứa mười cái bánh bao nhỏ, cho nó một mình một tầng hấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận