Thiên Tai Càn Quét

Chương 452: Vô Đề

Chương 452: Vô Đề

"Em chính là vợ của Thịnh An sao? Nghe nói em rất giỏi bắn cung nỏ, Thịnh An kể là học từ em, có thật không vậy?"

“Chị uống nước nha chị?"

Các đồng nghiệp rất nhiệt tình, Kiều Thanh Thanh khách sáo đáp lại.

“Cảm ơn, tôi không uống nước."

Trần Cường nhỏ tuổi nhất tò mò nhìn Kiều Thanh Thanh, thẹn thùng nói: "Chị ơi chị xinh thật đấy, khó trách anh Thịnh An cứ lén xem ảnh của chị."

Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng vỗ vai cậu ấy: "Đi dọn dẹp giường đệm của cậu đi, lát nữa chúng ta cùng nhau về xã khu mới."

"Em thu dọn tạm ổn đồ đạc của anh rồi, những thứ còn lại anh tự sắp xếp nhé." Kiều Thanh Thanh nói.

“Được.” Thiệu Thịnh An lấy một chiếc hộp ra từ trong va li: "Em cầm chơi đi, chờ anh thu dọn xong xuôi thì mình xuất phát."

Chiếc hộp này trông có vẻ rất bình thường, Kiều Thanh Thanh mở nắp ra, thấy bên trong là một chiếc vòng hạt ngọc.

“Đây là phần thưởng của anh Thịnh An đó chị ạ." Trần Cường nhét quần áo vào va li, còn bớt thời gian giới thiệu qua: "Có đến vài phần thưởng mà anh Thịnh An chỉ chọn thứ này, nói rằng muốn tặng chị đấy!"

Kiều Thanh Thanh mím môi cười, nhìn về phía Thiệu Thịnh An.

Vẻ mặt Thiệu Thịnh An bất đắc dĩ, Trần Cường thì vốn sẵn tính tình hoạt bát ríu rít. Cảm nhận được tầm mắt của Kiều Thanh Thanh, anh hơi ngại ngùng nhìn sang: "Đúng là vậy, em thích thì đeo, không thích thì cất đi."

Thứ này hiển nhiên chỉ cất được trong không gian, cho không gian hấp thu.

“Em thích chứ.” Kiều Thanh Thanh đeo vòng ngọc lên, vừa vặn.

Trong mắt Thiệu Thịnh An tràn ngập ý cười, anh cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý.

Kiều Thanh Thanh vuốt ve vòng tay, ôm theo tâm trạng thư giãn nhìn Thiệu Thịnh An thu dọn hành lý. Cô luôn cảm nhận được chút hạnh phúc vào những khoảng thời gian như thế này.

"Ây dà, lần tạm biệt này khả năng rất khó còn dịp gặp lại, không biết tháng sau mọi người sẽ bị sắp xếp đến tiểu đội an ninh trật tự nào nữa." Trần Cường hơi đa cảm: "Một tháng nay chúng ta ở cùng nhau, em thực sự rất vui. Các anh thân thiện dễ chung sống hơn các bạn cùng phòng em gặp lúc trước nhiều lắm. Ở phòng ký túc xá trước có người rất thích làm màu, sau lưng lại thường xuyên trộm cắp đồ. Ở ký túc xá trước nữa thì bạn cùng phòng nóng tính, hở chút là quăng ném đồ đạc."

"Sau nay vẫn có cơ hội gặp lại, mọi người đều ở chung một căn cứ mà." Một bạn cùng phòng khác an ủi.

"Mong tháng sau tiếp tục được sắp xếp trong căn cứ, chuyển đi chỗ khác khả năng tôi cũng phải tính đến chuyện từ chức mất." Một người bạn cùng phòng khác đã thu dọn hành lý xong, ngồi ở đầu giường đung đưa chân: "Tháng trước một đồng nghiệp quen thân của tôi bị điều chuyển đến đội tuần tra dã ngoại, cậu ấy nói tình hình bên ngoài tệ phát khiếp. Thực ra ở ngoài vẫn còn không ít người sống sót nhưng bọn họ khác hẳn người trong căn cứ của chúng ta. Đồng nghiệp quen thân kia của tôi nói rằng suýt nữa cậu ấy không kiên trì nổi một tháng. Về sau vừa đến thời gian là cậu ấy từ chức luôn, nói không dám đi dã ngoại nữa."

Trần Cường nói bất cần đời: "Sao phải từ chức ạ? Đãi ngộ ở chỗ chúng ta khá ổn, những người này muốn vào cũng chẳng trúng tuyển được kia kìa. Bên ngoài chắc chắn là nguy hiểm rồi, chúng ta nhận đãi ngộ tốt vậy thì dĩ nhiên phải nghe theo sự sắp xếp từ cấp trên, họ điều chúng ta đến đâu thì chúng ta đến đó, từ chức làm gì chứ."

"Cậu ngốc lắm. Thôi được rồi, để tôi nói rõ hơn chút. Nếu cậu bị phân công tới khu dã ngoại thật thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cậu cho rằng những người ngoài đó không vào căn cứ là vì sao? Vùng dã ngoại nguy hiểm, nghe nói ngoài đó có một số thế lực còn nuôi người sống để ăn thịt đấy, người ăn thịt người. Nói cách khác, cậu cho rằng lý do nào khiến cấp trên phải tổ chức đội ngũ ra ngoài tuần tra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận