Thiên Tai Càn Quét

Chương 328: Vô Đề

Chương 328: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh dựa vào anh: “Vậy sau này sẽ để cho anh sờ trứng gà.”

Thiệu Thịnh An ha ha cười.

“Về phần heo thì sẽ không nuôi, chiếm quá nhiều diện tích, đến lúc đó nếu có cơ hội thì chọn mua vài con sau.”

Hai người thương lượng, đường về nhà vì hai người nói chuyện với nhau mà rút ngắn đi rất nhiều.

Mười ngày sau, những binh sĩ được cử đi đưa vật tư lại đưa một nhóm vật tư cứu viện tới, bên trong có hai chai giấm.

“Tạm thời số lượng không đủ, nhân số ở căn cứ lại nhiều nên để bảo đảm cho mọi người ai cũng có thể nhận được giấm trắng, chỉ có thể giảm số lượng giấm một người nhận được, mong mọi người sử dụng tiết kiệm một chút.” Có lẽ binh sĩ đã nhắc nhở rất nhiều lần nên giọng khàn khàn. Sau khi anh ta nói xong liền rời đi, bước chân vội vàng.

Kiều Thanh Thanh thấy cái chai trong túi vật tư không có bất kỳ nhãn hiệu gì, hai chai nhựa rót đầy giấm, lại một lần nữa cảm khái trước năng lực hành động của lãnh đạo căn cứ. Cô nghĩ, nếu như không có trận động đất hủy thiên diệt địa kia thì chắc chắn có thể dần dần xây dựng lại trật tự.

Thời gian phòng vệ ở nhà cũng không tiếp tục diễn ra quá lâu, căn cứ không thể chịu được việc đóng cửa trong thời gian dài.

Ngay sau khi tuyên bố chuyện giấm trắng có thể chống lại vi khuẩn trong sương mù, căn cứ lại tuyên bố tuy vi khuẩn trong sương mù có hại với sinh vật nhưng lại không bám vào những vật không có sự sống, đề xướng các cư dân cố gắng hết sức rời khỏi phòng đóng kín khi nấu nướng, đi ra bên ngoài, trong căn cứ đã nhiều vụ ngộ độc khí CO và khí CO2 trong phòng.

Hai lăm ngày sau khi sương mù bao phủ, sở nghiên cứu chế tạo ra được “Thuốc khỏi ho”, lấy linh cảm từ giấm trắng, còn có cả “Chất có tính axit” hiệu quả hơn mà cơ thể con người cũng dễ hấp thu hơn. Mỗi ngày trước khi ngủ ăn một viên, có hiệu quả giảm bớt triệu chứng ho khan.

Đến tận lúc này, thị trưởng La vẫn không dám tuyên bố với bên ngoài bí mật trong sương mù, chỉ tiếp tục gia tăng đầu tư, gửi gắm hy vọng vào sở nghiên cứu, cầu mong có thể nhanh chóng nghiên cứu ra loại thuốc tiêu diệt hoàn toàn côn trùng.

Thuốc khỏi ho xuất hiện, được cấp đến mỗi nhà cùng với vật tư, sau đó thị trưởng La tuyên bố giải trừ trạng thái phòng vệ, khuyến khích dân chúng vừa làm tốt việc phòng vệ đồng thời cố gắng hết sức khôi phục lại đang làm tốt mọi người phòng vệ đồng thời, tận lực khôi phục cuộc sống sản xuất.

Ba Thiệu cũng đeo khẩu trang với nước giấm ra ngoài đi làm, thị trưởng La đã ban lệnh cấm lái xe cơ giới từ lâu nên lúc làm việc cũng coi như là an toàn, không đến mức bị một cái xe nào đó đột nhiên chui ra từ trong đám sương mù đâm phải nhưng mẹ Thiệu vẫn vô cùng lo lắng. Ba Thiệu đi một ngày, mẹ Thiệu ở nhà lo lắng sợ hãi một ngày, sau đó kiên quyết không cho ông đi, thậm chí còn lần đầu tiên mắng ba Thiệu ngay trước mặt con trai con dâu và bà thông gia.

“Không sao không sao đâu, tôi còn mang theo cả đèn nữa kìa, luôn bật lúc làm việc. Mẹ bọn nhỏ à, bà để cho tôi đi đi, tôi chỉ muốn tích lũy thêm ít đồ cho nhà mình thôi, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”

“Ông cũng không nghĩ thử xem nếu ông bị thương, tiền lương có đủ trả tiền thuốc men cho ông không, bây giờ viện phí rất đắt rất lãng phí vật tư. Thiệu Đại Thành, ông đừng có cố chấp như vậy, suy nghĩ cho bọn nhỏ chút đi. Nếu ông xảy ra chuyện gì thì bọn nhỏ phải khó chịu thế nào, trong nhà không thiếu ăn không thiếu uống, muốn kiếm tiền thì để sau rồi đi còn bây giờ tôi không cho phép!” Đây là lần đầu tiên mẹ Thiệu cứng rắn như vậy, còn nói nếu ba Thiệu vẫn cứ quyết theo ý mình, vậy thì ly hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận