Thiên Tai Càn Quét

Chương 541: Vô Đề

Chương 541: Vô Đề

Vẫn là câu nói kia, đầu năm nay cái gì cũng có thể phát sinh, mười năm sau lại càng có nhiều chuyện phản khoa học hơn.

"Mẹ, con muốn đi xem một chút." Kiều Thanh Thanh nói.

Kiều Tụng Chi trấn định tinh thần: “Ừ phải đi xem thôi." Đôi môi của bà ấy trắng bệch, bà ấy nhìn con gái, con gái đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt, nhưng bà ấy nhìn thấy rõ ràng nỗi sợ hãi trong mắt con gái mình.

Thanh Thanh đang sợ hãi, cô sợ rằng vẫn không phải...

Nếu như mảng biển kia thật sự tồn tại, lại vừa lúc ngăn cách ba người bọn họ và Thịnh An, vậy chắc chắn tìm thế nào cũng không tìm được lẫn nhau.

Vận khí của bọn họ sẽ không tệ như vậy chứ.

Nghĩ đến điều này, Kiều Thanh Thanh không thể thở nổi nữa.

Thiệu Thịnh Phi không thể tưởng tượng được việc thế này, chỉ cảm thấy biển xuất hiện ở đây quá thần kỳ, hỏi: "Là biển trong TV sao? Màu xanh bát ngát, còn có bãi biển và vỏ sò."

Nhìn bộ dạng ngây thơ của hắn, Kiều Tụng Chi khổ sở đến đỏ mắt, bà ấy dỗ dành hắn: "Đúng vậy, là biển rộng, chúng ta cùng nhau đi ngắm biển nhé.”

Trước mắt Kiều Thanh Thanh rung chuyển một chút, sau hai giây tầm mắt mơ hồ, cô ngồi bất động không nói gì mượn thời gian uống nước uống thuốc, sau đó nói: "Muốn qua cũng phải nghỉ ngơi một chút, chúng ta nghỉ hai ngày rồi hẵng đi.”

"Được, nghỉ ngơi hai ngày rồi đi."

Sau đó Kiều Tụng Chi thay thuốc trên đầu ngón tay cho Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi. Vết thương lành không tốt lắm, thời tiết ẩm ướt, mệt mỏi rồi lại mệt mỏi, tất cả đều làm cho vết thương lành chậm.

"Các người còn có thuốc sao, có thể cho tôi mượn một chút hay không?" Người phụ nữ ban nãy lại mở miệng: "Trên bụng tôi bị rạch một vết thương, hết lần này tới lần khác đội cứu hộ đều nói vết thương không quan trọng, phải để lại thuốc cho người nghiêm trọng hơn dùng, vết thương của tôi rất đau, bà cứ dùng i-ốt lau cho tôi là được rồi.”

Kiều Tụng Chi lắc đầu: "Chúng tôi chỉ còn từng này.”

"Ôi thì cho tôi mượn một chút thôi, tôi không cần nhiều chỉ cần một nắp thôi." Người phụ nữ thò người tới đưa tay ra, Kiều Tụng Chi tránh đi, đậy nắp lại rồi cất thuốc đi.

Người phụ nữ trông rất tức giận, còn nói bà ấy thật keo kiệt.

"Đều là người sống gần mười năm trong thảm họa, đừng nói với tôi rằng bà không biết mấy năm nay dược liệu đáng quý thế nào." Kiều Thanh Thanh lạnh lùng nhìn bà ta: "Đừng coi người khác là kẻ ngốc, lại để cho tôi nghe bà nói thêm một câu keo kiệt thử xem." Lúc cô nói chuyện tay rút cây đao bên hông ra lau, lưỡi đao tỏa ra hàn quang, sau khi lau càng thêm sắc bén.

Uy hiếp mạnh mẽ như vậy, làm cho người phụ nữ kia lập tức im miệng, tiếp theo không nói gì nữa.

Doanh trại xây lại này cũng giống như khu tái định cư tạm thời của Tô Tông, đều tồn tại vấn đề vật tư khan hiếm, đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được, lốc xoáy hại chết người, quả thực không cho người ta sống. Trong lòng Kiều Thanh Thanh rất áp lực, sau khi dùng phương thức đơn giản thô bạo nhất dùng vũ lực uy hiếp thì cùng Kiều Tụng Chi dựa vào nhau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vào buổi tối, trận mưa trở nên nhỏ hơn đáng kể, đó là tin tốt. Lúc phát cơm tối, Kiều Thanh Thanh nghe thấy quân nhân thảo luận: "Mực nước giống như đang rút đi", cô vội vàng tiến lên hỏi thăm.

"Vâng, chúng tôi đã có một thử nghiệm mực nước, thực sự đang giảm, nó có hình thành một xu hướng hay không thì còn phải phụ thuộc vào dữ liệu ngày mai." Quân nhân trung niên nho nhã lên tiếng nói tin tức tốt lành này, không chỉ là trả lời Kiều Thanh Thanh, mà còn nói cho những người sống sót khác: "Mọi người cố gắng kiên trì một chút, chỉ cần chúng ta vĩnh viễn không bỏ cuộc, một ngày nào đó bình minh sẽ đến.”

Một số người sống sót đã khóc.

Không biết vì sao, nghe được câu nói bình thường này, ánh mắt Kiều Thanh Thanh cũng có chút chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận