Thiên Tai Càn Quét

Chương 155: Vô Đề

Chương 155: Vô Đề

Nhưng cô không dám bộc phát ra vì nói cho cùng cô vẫn chỉ là bạn bè, Hồ Nham Hải mới là chồng của Văn Văn, hơn nữa trên mặt anh ta đầy râu thêm đôi mắt đỏ ngầu, có thể biết anh ta đã rất mệt mỏi.

“ Cậu ấy bị làm sao vậy? Em sờ trán cũng không thấy nóng mà.” Kiều Thanh Thanh hỏi Hồ Nham Hải.

Tại sao còn chưa được hai tháng mà sức khỏe của Viên Hiểu Văn lại thành như này rồi?

Tinh thần và sức khỏe cô ấy ở nhà tu dưỡng tại sao mất hết rồi.

“Cô ấy không sốt, trước đây cô ấy sảy thai sau đó liên tục bị cảm cùng sốt, những cơn sốt hạ rất nhanh, sau khi cô ấy khỏi bệnh, tinh thần không được tốt cho lắm, ngủ không được ngon, rất khó để ngủ nhưng một khi đã ngủ thì rất khó có thể tỉnh lại, tỉnh dậy thì mơ mơ hồ hồ, ăn cơm cũng không ngon miệng.” Hồ Nham Hải nói với nét mặt trầm tư.

“Chúng tôi đã đi những bệnh viện gần đây lẫn bệnh viện thành phố nhưng đều không có thuốc.”

Bệnh viện thành phố?

Kiều Thanh Thanh hỏi ngày đi vì khi đó cô cũng đang ở bệnh viện, nhưng do không tiện liên lạc nên bọn họ không gặp được nhau.

Cô xem qua tình trạng của Viên Hiểu Văn, nhưng cô mới học y chưa được bao lâu. Những y thuật mà cô biết được không tính là gì, có thuốc nhưng không dám tùy tiện lấy cho Viên Hiểu Văn dùng. Kiều Thanh Thanh nói: “Em có quen một bác sĩ, y thuật rất giỏi, em sẽ nhờ cô ấy qua đây xem thử, cứ tiếp tục như này e rằng không ổn.” Kiều Thanh Thanh vừa quay người đi thì nghe thấy tiếng thở của Viên Hiểu Văn, cô quay lại thấy bạn cô đang dần tỉnh lại.

“Văn Văn, cậu tỉnh rồi à? Là tớ, tớ đến thăm cậu rồi đây.” Kiều Thanh Thanh xót thương, ngồi xuống nắm lấy tay của Văn Văn, dịu dàng nhưng lại trách móc tại sao cô ấy lại ra nông nỗi này: “Lúc ở nhà tớ cậu còn khỏe lắm mà, cậu thấy chưa, ở với tớ vẫn là tốt nhất.”

Trong căn phòng ngủ thiếu ánh sáng làm nét mặt tiều tụy của Viên Hiểu Văn lại càng trông tệ hơn, cô ấy mơ màng mở mắt, trái tim của Thanh Thanh đập liên hồi.

“......Thanh Thanh.” Ánh mắt của cô ấy cuối cùng cũng nhìn rõ nét mặt của Kiều Thanh Thanh, trên miệng nở một nụ cười: “Tớ rất là nhớ cậu, tớ nhớ bố, tớ nhớ mẹ.” “Không phải tớ ở đây rồi sao, chú với dì cũng đang rất nhớ cậu, cậu phải nhanh khỏe lên để sau này còn gặp họ nữa.” khóe mắt của Viên Hiểu Văn nhuốm lệ, cô ấy nhắm mắt lại.

“Tớ sẽ đón bác sĩ Ngụy qua đây!”

Trên đường đi đón bác sĩ Ngụy, Kiều Thanh Thanh thấp thỏm bất an, Thiệu Thịnh An thấy cô bồn chồn, dịu dàng an ủi cô.

“Thịnh An, con mắt của em cứ giật giật.”

“Sự việc nó không nghiêm trọng như vậy đâu, bác sĩ Ngụy sẽ có cách thôi.”

Con trai của bác sĩ Ngụy không yên tâm khi để người mẹ đã lớn tuổi ra ngoài nên đã đi cùng, trên đường đi anh ấy và Thiệu Thịnh An thay nhau cõng bác sĩ Ngụy, khi đến nơi từ xa xa Kiều Thanh Thanh đã nghe thấy tiếng khóc thảm thương.

Cô nghe thấy tiếng khóc hòa lẫn trong tiếng gió lạnh, Kiều Thanh Thanh thúc giục đi nhanh hơn, càng đến gần, cô lại cảm thấy nỗi bất an ngày càng lớn, thậm chí cô cảm thấy trái tim của cô đập nhanh đến mức như nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Đến khi cô nhìn thấy bóng dáng mà cô quen thuộc, nhịp tim đập điên cuồng của cô dường như đã dừng lại.

Người đang ngồi đó khóc là ba mẹ của Viên Hiểu Văn, người thân của Hồ Nham Hải, cúi đầu nhìn xuống là thấy Hồ Nham Hải đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu ôm lấy một người - đó là Viên Hiểu Văn.

Đôi chân của Kiều Thanh Thanh như bị khựng lại, không thể nào bước tiếp.

“Thanh Thanh!” Thiệu Thịnh An đã kịp đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp, anh lập tức ôm Kiều Thanh Thanh vào lòng, che đi đôi mắt của cô.

“Em không sao đâu, cứ để em nhìn đi.” Kiều Thanh Thanh kéo tay anh ra, đôi mắt nhìn vào vũng máu trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận