Thiên Tai Càn Quét

Chương 129: Vô Đề

Chương 129: Vô Đề

Nhưng hiển nhiên ông không thể từ bỏ công cuộc này, cho dù con trai nói trong không gian có đồ dự trữ, nhưng cứ ngồi không ăn thì núi cũng lở, điều này khiến ông rất bất an, ông luôn muốn tiếp tục trồng trọt, trồng một số hành lá và ớt cũng được, có thể thêm hương vị.

Hệ thống sàn sưởi trong nhà chỉ bật tám giờ đồng hồ vào buổi tối, ông làm thử nghiệm ở trong phòng, ban ngày dùng màng nhựa bọc chiếc chậu làm thí nghiệm lại, lúc đốt lửa thì chuyển lò than vào, lợi dụng nhiệt độ của lửa để sưởi ấm, cố gắng duy trì nhiệt độ trong màng bọc. Thất bại, thử lại, thất bại, lại thử lại, cuối cùng hôm nay ông đã nhìn thấy hạt cải trắng nảy mầm.

Màu xanh lục trong chậu giống như hy vọng, chiếu sáng đôi mắt của mọi người.

"Ba thật lợi hại, nảy mầm rồi.” Thiệu Thịnh Phi vui vẻ vỗ tay, sự phản hồi nhiệt liệt khiến ba Thiệu càng vui hơn.

"Ba, cách này hay, sau này hai phòng còn lại cũng có thể trồng chút rau rồi.” Kiều Thanh Thanh mỉm cười, hỏi ba Thiệu làm như thế nào được vậy. Ba Thiệu biết thì nói mà đã nói là nói bằng hết, chỉ thiếu bước cầm tay chỉ việc.

"Lò than đơn giản, trong nhà không chỉ có một cái, dùng lò than cũng không lãng phí, có thể dùng để đun nước, hong khô quần áo, còn có thể sưởi ấm.”

Ban ngày, bọn họ đều dùng lò than để sưởi ấm. Phát điện 24 giờ, khí dầu dự trữ của Kiều Thanh Thanh có thể cung cấp được nhưng cô chưa từng dự định làm như vậy, đối với người nhà mà nói điều này không phải là yêu thương mà là sát hại. Nếu đã quen với nhiệt độ 18 độ C trong 24 giờ ở nhà, sau này mọi người sẽ khó ra khỏi nhà mà bước vào môi trường bên ngoài lạnh giá.

Sức ỳ của tinh thần vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ cơ thể xuất hiện vấn đề, trước đây cô bảo người nhà cùng ăn các loại như cá và củ sen được kiếm ra trong lũ lụt là muốn tăng cường thể chất của mọi người, hiện tại không thể để người nhà biến thành những bông hoa yếu ớt trong phòng ấm được.

Kiều Tụng Chi cười nói: "Lò than cũng có thể hâm nóng thức ăn. Đồ vật này thực sự hữu ích. Đồ vật của tổ tiên đúng là thiết thực, không bao giờ lỗi thời.”

Thế là, trước khi có tin tức chính xác về phòng ấm, nhà Kiều Thanh Thanh đã trồng ba phòng cải trắng, củ cải, rau diếp và hành lá. Cũng không trồng nhiều lắm, mỗi một phòng chỉ đặt hai cái chậu, thuận tiện chăm sóc.

"Con cũng đã gửi hạt giống cho mấy người cậu, không biết bọn họ có mang theo lúc tản cư không?”

Kiều Tụng Chi thở dài: "Phải xem vận may của bọn họ rồi.”

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai mẹ con ngừng nói chuyện, Kiều Thanh Thanh nghe thấy Thiệu Thịnh An đi mở cửa, một lúc sau, bên ngoài có tiếng cãi vã.

"Con đi xem xem.” Kiều Thanh Thanh cầm dao lên.

Nhìn thấy cảnh tượng này thì tim của Kiều Tụng Chi đập rất nhanh, nhưng bà ấy không nói gì. Bà ấy nhìn xung quanh một vòng sau đó cầm chiếc xẻng dùng để xúc đất đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa.

“Tiểu Thiệu à, làm người không thể ích kỷ như vậy chứ. Bây giờ mọi người đều gặp phải chuyện khó khăn, nếu như có thể giúp đỡ thì hãy giúp đi.”

Thiệu Thịnh An lạnh lùng nhìn cả nhà Trịnh Thiết Huy cùng với cả nhà Trần Bình Cương và mười mấy người Ô Ương Ương đang chặn kín cửa ở bên ngoài.

“Tiểu Thiệu à, nếu như bình thường thì chú cũng sẽ không mặt dày như vậy, nhưng không còn cách nào khác mà. Người lớn trong nhà cũng bị lạnh đến mức không chịu nổi rồi, chú cũng mới vừa biết nhà cháu có máy sưởi. Chú cũng không cần cả nhà vào nhà cháu sưởi ấm, ít nhất cháu hãy đón nhận người già và trẻ nhỏ đi.”

“Không được.” Thiệu Thịnh An vẫn lắc đầu.

“Nhà cháu không được cho người lạ vào.” Anh muốn đóng cửa nhưng Trịnh Thiết Huy chặn cửa lại không để cho anh đóng, còn thất vọng nhìn anh: “Tiểu Thiệu, cháu quá ích kỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận