Thiên Tai Càn Quét

Chương 117: Vô Đề

Chương 117: Vô Đề

Đêm hôm đó, nghe nói rất nhiều người đều bị mắc kẹt trên đường, cạnh giường tớ vốn cũng có một sản phụ, cô ấy tới muộn hơn tớ nửa giờ đồng hồ, nghe chồng cô ấy nói trong lúc khóc rằng bọn họ dùng ca nô tới, nhà còn gần đây, lúc đến trước cửa bệnh viện ca nô đã không nhúc nhích nổi rồi, anh ta bèn kéo ca nô để đưa vợ anh ta vào bệnh viện, chỉ muộn có một lúc như vậy mà vợ anh ta không còn nữa, đứa bé cũng không còn.”

Kiều Thanh Thanh ôm Viên Hiểu Văn, cảm nhận được Viên Hiểu Văn đang run rẩy, cô đỏ hoe mắt vì đồng cảm.

"Sẽ ổn thôi, đều sẽ ổn thôi"

Thiệu Thịnh Phi trợn tròn mắt, nhìn về phí Thiệu Thịnh An: “Em gái đang khóc.”

Thiệu Thịnh An nắm lấy tay hắn: "Lạnh không?"

Hắn lắc đầu: "Không lạnh, em gái đang khóc, hai người em gái đều đang khóc.”

Thiệu Thịnh An thở dài: "Anh hai, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ, em dẫn anh ra ngoài đi dạo nhé.”

Hơn một giờ đồng hồ sau, Hồ Nham Hải và ba anh ta mới trở về, vừa gặp nhau, hai bên liền hàn huyên chào hỏi.

Sau khi nghe Kiều Thanh Thanh đề nghị đưa Viên Hiểu Văn về nhà để bồi bổ sức khỏe, Hồ Nham Hải lập tức đồng ý. Anh ta chỉ nghe thấy hai từ ‘sàn sưởi’ mà Thiệu Thịnh An thì thầm với anh ta thì không suy nghĩ đến chuyện gì nữa.

Sàn sưởi, sàn sưởi đấy.

Anh ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ, ở đây thật sự quá lạnh, anh ta sợ vợ không chịu nổi. Không phải không chịu nổi việc thiếu sự chăm sóc y tế và thuốc men, mà là không chịu nổi mùa đông lạnh giá này.

"Đợi Văn Văn có thể xuất viện rồi, tôi sẽ gửi cô ấy qua đó, tôi biết trong nhà cô không rộng rãi, tôi ngủ trong phòng khách là được, đợi Văn Văn khỏe rồi tôi sẽ trở về, để Văn Văn ở nhà cô thêm vài ngày.” Hồ Nham Hải trịnh trọng cảm ơn: “Lời cảm ơn tôi đã nói quá nhiều lần rồi, sau này có gì mà tôi có thể giúp, cô cứ nói.”

Bốn ngày sau, Hồ Nham Hải mang giày trượt băng mà Kiều Thanh Thanh để lại cho anh ta, dùng chăn quấn chặt Viên Viên trên lưng, những người anh em họ biết trượt băng hỗ trợ suốt dọc đường, cứ như vậy cõng Viên Hiểu Văn đến tiểu khu Kim Nguyên. Kiều Thanh Thanh đặt một chiếc giường 1,5 mét trong phòng ngủ chính và trải ga giường cho vợ chồng Viên Hiểu Văn ở.

Những người anh em họ của Hồ Nham Hải thấy tất cả đã thu xếp ổn thỏa rồi liền nói lời chào tạm biệt, Thiệu Thịnh An ra mặt tặng đối phương một túi bột mì 5kg và hai túi đường trắng, không dám cho nhiều vì sợ mang đến tai vạ cho gia đình. Những người anh em họ kia rất vui mừng, thuyền vật tư đã mấy ngày không có động tĩnh, lương thực dự trữ trong nhà cũng đã không còn nhiều.

Thiệu Thịnh An tiễn những người anh em họ xuống lầu, đưa mắt tiễn bọn họ rời đi.

Lúc lên lầu gặp Trịnh Thiết Huy đang đi xuống, Trịnh Thiết Huy hỏi vài câu, biết rằng có bạn đến nhà, ông liền sững sờ một lúc: “Thời đại này còn có bạn bè đến nương nhờ, là bạn bè có mối quan hệ rất thân nhỉ.”

Thiệu Thịnh An mỉm cười không nói gì, ngược lại hỏi ông đi đâu.

"Chú đến trường tiểu học xem sao, cháu đi không?”

"Cháu không đi đâu, trong nhà còn có khách.”

"Buổi tối mới bật hệ thống sưởi sàn, mở tám tiếng xong, sau khi tắt đi vẫn có thể giữ ấm thêm ba bốn tiếng đồng hồ, sau năm sáu tiếng, nhiệt độ trong phòng vẫn cao hơn bên ngoài một chút.” Kiều Thanh Thanh giải thích với Viên Hiểu Văn trong phòng.

"Tớ hiểu rồi, ở đâu có thể phát điện suốt một ngày 24 giờ chứ, sao đủ khí dầu mà đốt, buổi đêm có thể ấm một chút là rất tốt rồi. Thanh Thanh, cậu đối tốt với tớ, tớ đều biết, tớ rất may mắn khi có một người bạn tốt như cậu.” Sự khởi sắc của Viên Hiểu Văn còn tệ hơn lần trước gặp cô ấy ở bệnh viện, nói chưa được mấy câu, mí mắt của cô ấy liền đánh nhau, Kiều Thanh Thanh không nói nữa, đắp chăn cho cô ấy, đứng nhìn cô ấy ngủ một lúc rồi ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận