Thiên Tai Càn Quét

Chương 199: Vô Đề

Chương 199: Vô Đề

Hít sâu một hơi, Kiều Thanh Thanh nhanh chóng nói: "Em đã giết cô ấy, dùng chiếc nỏ tự chế của mình đâm vào tim cô ấy, một chiếc nỏ làm bằng tre đã xuyên qua trái tim cô ấy, cô ấy mỉm cười với em, cuối cùng cô ấy vẫn cười với em. Khi em trở lại căn cứ, nhìn thấy Lâm Minh Dũng, em đã thực sự nhìn thấy bản chất đen tối nhất của con người, khi Lâm Minh Dũng tìm được em, em thực sự hy vọng rằng ông ta có thể cho em sự ấm áp, nhưng những gì ông ta mang đến cho em chỉ là bóng tối dày đặc, mỗi khi nhìn thấy cung nỏ, em sẽ nghĩ đến cảnh đó."

Thiệu Thịnh An nói không ra lời, đành phải ôm lấy cô. Cô bật cười: “Làm sao, em không sao cả.”

Cô buồn bã mà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra vũ khí không sai, em không nên trốn tránh nó mãi được, lâu ngày không dùng tới kỹ năng sẽ bị thụt lùi, ngày mai em sẽ luyện tập với anh.”

“Được rồi, chúng ta cùng nhau luyện tập.” Thiệu Thịnh An hôn lên mặt cô, lại hôn lên trán của cô, rồi tiếp tục ôm chặt cô, đồng thời hạ quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải luyện tập chăm chỉ.

Ba Thiệu tập một chút thì dừng, ông vẫn thích những hạt giống rau trong mái hiên hơn, ông kiểm tra từng hạt một, ngạc nhiên mà nói: “Nảy mầm rồi, ở đây có một mầm nhỏ này.”

“Ui, thật tuyệt vời, ông thành công rồi.” Mẹ Thiệu rất vui mừng.

“Bà gọi Thanh Thanh và Thịnh An tới xem đi.”

Mẹ Thiệu vội vàng kéo ông: “Thịnh An và Thanh Thanh đang nói chuyện trong phòng, ông không được quấy rầy hai đứa nó.”

Hơi xấu hổ mà sờ sờ đầu, ba Thiệu ngượng ngùng mà nói: “Tôi không biết mà.”

“Đáng tiếc, tình cảm vợ chồng bọn chúng tốt như vậy, chỉ là không thể có con.” Nghĩ đến đây, mẹ Thiệu lại khổ sở: “Thịnh An và Thanh Thanh rất đẹp, cũng rất thông minh, nếu có thể có con, chắc chắn sẽ mang gen tốt của bọn chúng, đứa bé chắc chắn sẽ rất xinh đẹp lại thông minh.”

Ba Thiệu thở dài: “Còn nói cái này làm gì, là Thịnh An nhà chúng ta có lỗi với Thanh Thanh, ầy đừng nói nữa, nói ra chỉ thêm đau lòng, một người chú của tôi đã từng nói với tôi rằng, con người nên biết bao dung, trân quý phước lành, không nên quá tham lam, tôi vẫn luôn ghi nhớ điều này từ khi còn nhỏ. Thịnh An học giỏi, cấp 2 đã đến Hoa Thành học tập, lâu lâu chúng ta mới gặp nó một lần, mỗi ngày đều nhớ nó không phải à, không phải buổi tối bà còn muốn lén lút khóc sao? Lúc đó tôi đã mang những lời chú của mình nói với bà đấy à, chúng ta phải thấy đủ, phải tích phúc. Thịnh An học giỏi, chúng ta phải cho nó đi học, đây là chuyện tốt, không có đạo lý nào nói rằng trên đời này mọi chuyện tốt đều do chúng ta tiếp nhận, không gặp con vài lần cũng không sao, chỉ cần nó chăm chỉ học tập là đủ rồi, bây giờ không phải cũng vậy sao, Thịnh An có cái không gian kia, nó chứa đựng huyết mạch của gia đình chúng ta, nếu không có không gian, làm sao chúng ta có thể sống tốt như bây giờ? Cho nên, nếu chúng có không gian, sẽ không thể có con, chuyện này chúng ta phải cẩn thận, đừng quá tham lam, biết không?"

Mẹ Thiệu khóc: “Tôi mới nói có hai câu, ông đã chặn họng tôi nhiều như vậy, tôi lại không phải là người không rõ đạo lý, đạo lý tôi đều hiểu chỉ là cảm thấy khó chịu, muốn nói cho ông biết, ông cũng chỉ biết chỉ trích tôi thôi.”

“Ài, tôi không có chỉ trích bà, đừng khóc đừng khóc, đừng để Phi Phi nhìn qua dọa đến nó.” Ba Thiệu chỉ có một cái đầu nhưng phải lo hai chuyện nhỏ.

Ở lối vào phòng khách, Kiều Tụng Chi vừa đi qua đã nghe thấy cuộc nói chuyện này, thật sự xấu hổ, nên lùi lại vài bước, lại lui vào phòng khách mới hét lên: "Bà thông gia, vỏ dưa hấu trên sân thượng có thể nhặt lên được chưa? Tôi đi phơi chăn, tiện thể nhặt luôn."

Mẹ Thiệu vội vàng lau nước mắt, hắng giọng đáp: “Ấy, để tôi đến nhìn một chút, bà không cần lo lắng, tôi đi thu ngay lập tức đây.” Trừng mắt nhìn ba Thiệu một cái, nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận