Thiên Tai Càn Quét

Chương 141: Vô Đề

Chương 141: Vô Đề

Vị bác sĩ già hơi động lòng, bà hơi do dự: “Lúc cô không phải đi làm thì cô có thể dạy cháu. Cháu có sữa bột không, hay là gạo cũng được.”

Cháu gái của bà mới vừa đầy tháng mà con dâu bà không có dinh dưỡng nên không đủ sữa. Đồ tiếp tế cứu trợ đều phát dựa vào thẻ căn cước hoặc là hộ khẩu, cháu gái bà tạm thời chưa cho được vào trong hộ khẩu nên không được nhận thực phẩm. Đồ tiếp tế của mọi người trong nhà có lúc là bánh quy, mỳ ăn liền, thỉnh thoảng mới có gạo. Phải tiết kiệm gạo nên nấu thành cháo cho con ăn, dinh dưỡng của đứa trẻ căn bản là không theo kịp, đứa bé đầy tháng so với lúc mới sinh không khác biệt lắm, gầy ốm khiến người khác đau lòng.

Kiều Thanh Thanh giả vờ khó xử: “Cô để cháu nghĩ cách.”

Vị bác sĩ già than thở: “Không sao. Thời gian này mẹ cháu nằm viện, nếu như lúc cháu học có vấn đề gì khó khăn thì có thể tới hỏi cô. Bây giờ tình hình không ổn định, cháu còn có sức học tập là chuyện tốt. Con người mà, chuyện học hành là chuyện cả đời, học tập là chuyện tốt.”

Ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh xách theo nửa túi gạo tới: “Sữa bột thì mấy hôm nữa mới có, nhưng nhất định cháu sẽ lấy cho cô.”

Sau đó, Kiều Thanh Thanh chính thức đi theo học tập vị bác sĩ Trung y già họ Ngụy này. Đối phương hỏi cô tiến độ học tập, sau khi kiểm tra kiến thức của cô thì bắt đầu chính thức giảng bài. Bác sĩ Ngụy có kinh nghiệm phong phú, có danh tiếng ở trường học, tiến độ học tập của Kiều Thanh Thanh tiến triển một ngày ngàn dặm. Bác sĩ Ngụy không hiểu sự nhiệt tình học tập của cô lớn như vậy là từ đâu mà có nhưng học sinh nguyện ý học thì bà cũng có thể coi như đây là tìm thêm nguồn dinh dưỡng cho cháu gái bà. Đây là đôi bên cùng có lợi, bà hết lòng chỉ dạy.

Song hỉ lâm môn, bệnh tình của Kiều Tụng Chi cũng dần chuyển biến tốt, cuối cùng thì bác sĩ Trịnh nói có thể xuất viện.

Sau khi bác sĩ Trịnh kiểm tra phòng bệnh xong, đang định rời đi thì Thiệu Thịnh An vội vàng lấy đồ từ trong ba lô ra rồi kín đáo đưa cho bác sĩ Trịnh: “Đây là tâm ý của vợ chồng tôi, mấy ngày nay làm phiền bác sĩ rồi. Mẹ tôi vất vả cả nửa đời người, chúng tôi làm con quả thật không nhìn được bà chịu khổ, bây giờ bệnh tình của bà đã chuyển biến tốt, chúng tôi rất cảm ơn bác sĩ.”

Anh cầm hai hộp chocolate, lúc trước cũng là chocolate lớn, một hộp 12 viên, nhưng bây giờ giá trị lớn hơn nhiều.

Thiệu Thịnh An nắm chặt tay của bác sĩ Trịnh, biểu đạt thành ý và sự cảm ơn của mình.

“Không cần làm như vậy.” Bác sĩ Trịnh từ chối.

“Mong bác sĩ hay nhận lấy, từ đầu năm đến giờ mọi người đều không dễ dàng gì, hãy nhận lấy đi.”

Bác sĩ Trịnh do dự một hồi rồi nhận lấy hai hộp chocolate kia. Thiên tai hơn nửa năm, dưới sự ủng hộ của phía trên bệnh viện theo lẽ thường tổ chức thì những bác sĩ y tá như họ vẫn có thu nhập, nhưng cũng chỉ là một ngày ba bữa, cộng thêm đồ tiếp tế cứu trợ. Đồ tiếp tế cứu trợ chỉ có thể là ăn chống chết đói, nhưng người sống trên đời chỉ là tồn tại thôi là chưa đủ, bác sĩ Trịnh cũng muốn tích góp được nhiều đồ tốt để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt cho người nhà.

Sau khi kết thúc công tác kiểm tra phòng bệnh thì bác sĩ Trịnh đi sang một phòng bệnh khác, một cậu bé đầu trọc vui vẻ gọi: “Cậu ơi!”

Bác sĩ Trịnh mỉm cười, lấy một hộp chocolate ra cho cậu bé: “Xem cậu mang gì đến cho con này!”

“Wow, chocolate!”

Bác sĩ Trịnh xoa đầu cậu bé: “Con phải nhanh khỏi bệnh, khi nào khỏi bệnh thì có thể ăn chocolate rồi. Cậu vẫn còn nhiều, con phải ngoan, sau này đều cho con hết.”

“Hứ, con sẽ mau khỏi bệnh.”

Sau khi chắc chắn mẹ có thể xuất viện, Kiều Thanh Thanh trao đổi với bác sĩ Ngụy, khi đối phương không trực ban thì cô đến thẳng nhà bà để học, sau đó mới an tâm thu dọn hành lý ra viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận