Thiên Tai Càn Quét

Chương 316: Vô Đề

Chương 316: Vô Đề

“Vừa rồi không phải con nói lạnh sao, mặc thêm một cái. Được rồi, không mặc thì không mặc, thằng nhóc thối!” Mẹ Thiệu từ bỏ.

Trong vòng mười lăm phút, thời tiết cực nóng đến dị thường kết thúc, nhiệt động không khí hạ xuống đến phạm vi thu đông bình thường. Nhưng sương mù kì quái màu trắng cũng lặng yên không một tiếng động buông xuống trong màn đêm đen tối, khi mặt trời vẫn theo lẽ thường nhô lên, nó vẫn ngoan cố bá đạo mà khuếch trương, đem toàn bộ thế giới bao phủ trong một mảnh trắng xóa.

Rõ ràng hôm qua, ban ngày mọi người căn bản không cách nào ra đường, nhìn về phía cửa sổ một cái đều sẽ cảm thấy bị ánh sáng mãnh liệt chọc mù mắt. Ông trời đáng giận này chính là không cho người sắc mặt tốt, mấy năm trước đầu tiên là hạ nhiệt độ, mấy năm nay lại nóng cực đại, nóng đến nỗi người suýt nữa biến thành dưa muối, kết quả hiện tại lại có sương mù! Lúc trước ánh nắng quá mức mãnh liệt, ban ngày quá sáng hiện tại nơi nơi đều là xám xịt, làm người ta trừng lớn đôi mắt mà vẫn như người mù, ở phạm vi ngoài năm bước liền không nhìn thấy bóng người, đây là đang làm cái gì chứ!

Tầm mắt bị trở ngại còn tính là chuyện nhỏ, theo sương mù dày đặc xuất hiện, bệnh tật đường hô hấp cũng mãnh liệt đánh úp lại, bệnh viện tràn vào rất nhiều người bệnh ho khan, cơ hồ mỗi người đều bị ho khan!

“Từ mạch tượng mà xem, anh không có bệnh về đường hô hấp, tôi không thể kê thuốc được.”

Xã khu Bình An lầu sáu tòa 20, sau khi sương mù dày đặc xuất hiện một giờ, Kiều Thanh Thanh tiếp đãi vài người quen cùng tiểu khu, đều là tới xem bệnh ho khan.

“Vậy cô tùy tiện kê một chút, khụ khụ, thanh nhiệt giải độc cũng được, khụ khụ, tôi thật là, khụ, ho đến chịu không nổi! Giống như có sâu bò ở trong cổ họng, khụ khụ tôi chính là nghĩ muốn ho khan.”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Thuốc của tôi cũng không nhiều lắm, không thể dùng tùy tiện như vậy được, nếu anh nguyện ý thì nghe ý kiến của tôi một chút, anh về nhà đi không cần ra ngoài, không có khẩu trang thì dùng quần áo tự chế, cắt nhiều mấy lớp, dùng làm khẩu trang, sau đó tận lực ít nói, tình trạng hẳn là có thể giảm bớt. Bảo đảm sao? Tôi không có biện pháp bảo đảm, thế nhưng người nhà tôi đều là làm như vậy, bản thân tôi cũng thế, anh nghe thấy tôi ho khan sao? Có phải thấy tôi ho khan rất ít không? Trở về thử xem xem! “Được, được! Khụ khụ được khụ khụ, đã biết cảm ơn khụ khụ!” Sau khi đóng cửa lại Kiều Thanh Thanh ho khan hai tiếng, Thiệu Thịnh An đi tới, nhíu mày nói: “Viết tờ giấy dán cửa đi, cứ mở cửa như vậy anh sợ em hít vào quá nhiều khí.”

“Khụ khụ, đừng lo lắng, em có mang khẩu trang.” Kiều Thanh Thanh nhỏ giọng nói: “Em đã nói với anh, thứ này cần định lượng nhất định mới có thể chết người, nhưng chủ ý của anh cũng không tồi, em viết một tờ giấy dán ở ngoài đây.”

Nhắc nhở mang khẩu trang viết trên cửa, Kiều Thanh Thanh không mở cửa nữa.

Trong nhà nghe kiến nghị của cô, đã đính thêm trên cửa sổ ba tầng màn, không khí trong phòng có chút đè nén, lại mang thêm khẩu trang nên cảm thấy càng bị đè nén hơn.

Thiệu Thịnh Phi muốn cởi khẩu trang, bị mẹ Thiệu ngăn lại rất nhiều lần, Kiều Tụng Chi đề nghị: “Để Phi Phi xem TV đi, phân tán lực chú ý của nó.” Máy phát điện dùng năng lượng mặt trời vẫn còn điện, nhưng hiển nhiên nếu sương mù dày đặc liên tục như vậy, máy phát điện mặt trời sẽ mất đi tác dụng một lần nữa, muốn phát điện phải dùng máy phát điện đốt dầu. TV mở lên, Thiệu Thịnh Phi chăm chú xem TV, cũng không lăn lộn chuyện khẩu trang nữa.

“Khó trách Phi Phi muốn gỡ khẩu trang xuống, tôi mang cũng thấy thật không thoải mái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận